Đoong! Đoong!
Lúc chuông sớm vang lên lần nữa, tuyết lớn trong đêm đã khiến lâu vũ Trường An mênh mông vô bờ như khoác lên một chiếc áo bạc, các loại giọng địa phương ngập tràn đầu đường, vì ban đêm không cấm đi lại, cửa phường nhiều năm không đóng, thương đội chở đầy hàng hóa năm sông bốn bể ra vào phường thị, có thể thấy được tiếng chuông ngựa, tiếng lục lạc hay tiếng lừa kêu vang to khắp nơi, cũng có giang hồ hiệp khách dắt ngựa, đi đứng dừng lại trên con phố rực rỡ muôn màu này.
Keng keng keng!
Cuối phố Chu Tước rộng mở, tiếng chuông gió tràn trề phong tình dị vực từ xa đến gần, đi tới ngoài cửa Minh Đức của quốc đô Đại Nguyệt.
Tiếng chuông nhỏ không giống bình thường khiến cho lữ nhân ra vào chú ý đến, quay đầu nhìn lại, lại thấy trên đường cái ngoài cửa Minh Đức, một đội ngũ chậm rãi bước tới.
Đội ngũ không lớn, tầm ba mươi người, xiêm y đang mặc rõ ràng khác với người Trung Nguyên, hoa văn thêu phức tạp hoa lệ, trên cổ tay, cổ và đầu đều mang lượng lớn trang sức bạc, bên hông đeo một thanh loan đao, còn dựng cả cờ, thùng xe phía sau xe ngựa rất lớn, hắn qua khi đặt nó trong thành Trường An tụ tập đầy vương hầu này, dù là dùng để kéo hàng thì nó trông cũng bần hàn hơn hẳn.
Người cầm đầu đội ngũ chính là một nam tử thân hình cao lớn, hơn ba mươi mấy tuổi, trông cao lớn có lực. Bên cạnh là một nữ tử trẻ tuổi, ngồi nghiêng trên con lạc đà trắng, người mặc đồ đỏ diễm lệ, lấy khăn che điểm xuyết tơ vàng để che mặt, đôi mắt giống như hổ phách xanh biếc, sáng ngời có thần như là mắt mèo.
Khách giang hồ ra vào cửa thành nhiều năm vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, lúc này nghi ngờ xì xào bàn tán:
- Nhìn cách ăn mặc như là bên chỗ Lĩnh Nam qua đây, hắn qua lá cờ này không phải của Nam Triều…
- Không giống lắm, người nữ cầm đầu kia trời sinh mắt xanh, nghe nói trên hành lang Hà Tây có người lớn lên thế này, hắn lẽ là từ Tây Lương đến đây?...
- Nữ tử này thật sự thu hút, nữ tử Trung Thổ ta đã gặp nhiều rồi, thật đúng là khiến người ta sáng mắt lên, cái vòng eo nhỏ này…
- Đừng nói bậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra.
- Sợ gì, nàng không nhất định nghe hiểu được…
Tiếng xì xào bàn tán vang lên bên đường cái, nữ tử ngồi nghiêng trên con lạc đà trắng quay đầu lại:
- Còn xem nữa, ta móc hai con mắt ngươi ra.
Lời lẽ đanh đá, chất giọng lại chính tông mà tao nhã, hoàn toàn không nghe ra được khẩu âm đến từ nơi nào.
Hai tên khách giang hồ tùy tiện bình luận người khác nghe tiếng thì sắc mặt cứng đờ lại, thấy đối phương người đông thế mạnh, ủ ê rời đi.
Chỗ cửa thành có kẻ nhiều năm tiếp đãi quan nhỏ nước ngoài đến Hồng Lư Tự, buông chén trà đứng dậy, mang theo tùy tùng tiến lên nghênh đón, chỉ là khi đánh giá cờ xí đội ngũ, trong lúc nhất thời lại không nhận ra là người ở đâu.
Quốc lực Đại Nguyệt mạnh mẽ danh chấn bát hoang lục hợp (1), cứ cách mấy ngày là sẽ có man di (2) vùng thiếu văn minh chạy đến Trường An để gặp mặt thiên tử. Trong đám sứ thần đó đúng là có đại sứ nước nhỏ, cũng có một ít là của mấy bộ lạc nhỏ được dăm ba miếng đất, loại bộ lạc mà tìm trên địa đồ cũng tìm không thấy, có khả năng hai năm sau sẽ diệt tộc ấy.
Nhưng Trung Nguyên vốn là nước lễ nghi, người tới là khách, cũng không thể ghét bỏ gia nghiệp đối phương nhỏ rồi không cho vào cửa. Mới đầu hoàng đế Hiếu Tông còn gặp mặt từng nước một, kết quả phát hiện đám “quốc chủ, hoàng tử này ngay cả chữ còn chưa biết hết, cuối cùng cũng chỉ có thể sắp xếp cho Hồng Lư Tự tiếp đãi tượng trưng, thưởng chút vật lạ Trung Nguyên rồi đuổi đi.
Từ lúc còn xa cửa thành, đội ngũ mặc trang phục nước khác đã toàn bộ xuống ngựa, đầu tiên là hành lễ cung kính với một đầu hoàng thành khác trên đường cái Chu Tước, sau đó mới dắt ngựa đi đến ngoài cửa Minh Đức.
Quan nhỏ tiếp đãi người sứ khác của Hồng Lư Tự đứng ở phía trước đội ngũ, liếc mắt một cái thấy không dò xét được là người đến từ nơi nào, bèn mở miệng hỏi:
- Các ngươi đến từ chỗ nào? Có công văn điệp phổ (3) không?
Giọng điệu có chút ngạo mạn, bách tính xung quanh lại thấy nhiều không trách, dù sao thì sứ thần có thể làm triều thần Đại Nguyệt nghiêm túc tiếp đãi chỉ có sứ thần Bắc Tề và sứ thần Nam Triều, mấy nước nhỏ ngay cả tên cũng chưa nghe qua đều là đến để hỏi thưởng, không cần phải khách sáo.
Cử chỉ của nam tử cầm đầu đội ngũ coi như là tao nhã, đưa tay ôm quyền nói:
- Ngoại thần Hô Duyên Kiệt, xuất phát từ nước Bạch Sa phía nam Châu Nhai, vượt qua hàng ngàn dặm đường để đến Trường An, tới đây gặp mặt hoàng đế thiên quốc.
Quan nhỏ nhíu mày, Châu Nhai ở phía nam Lĩnh Nam, nằm trên đảo ngoại, nơi bé tí như cái rắm, lại bởi vì Nam Triều chắn ở giữa, nên đúng là chưa từng nghe nói về tin tức ở bên đó.
Biểu cảm Hô Duyên Kiệt cung kính, mang quốc thư từ trong tay tùy tùng đến, đưa cho quan nhỏ.
Quan nhỏ kia lấy tới lật ra nhìn một cái, thấy quốc thư trình bày công chính, toàn là từ ngữ khen ngợi mơ được giống vậy, cũng có đóng dấu, bèn gật đầu:
- Chư vị đường xa đến đây, theo bản quan đến Tứ Di Quán ở lại thu xếp trước, quốc thư sẽ tự trình lên cho thánh thượng, nếu muốn triệu kiến sẽ thông báo cho chư vị trước.
Hô Duyên Kiệt dẫn đầu hành lễ cung kính, sau đó dắt ngựa đi theo quan nhỏ kia vào thành Trường An.
…
Lúc hoàng hôn.
Sau khi Hứa Bất Lệnh gõ trống chiều ở Quốc Tử Giám xong, hắn đóng cửa sổ phòng lại, im hơi lặng tiếng rời khỏi Quốc Tử Giám, đi tìm Chúc Mãn Chi.
Không ngoài dự đoán, hôm nay thái hậu lại phái người mời Hứa Bất Lệnh vào cung, hẳn là đã rất tức giận, ngay cả câu “nếu Hứa Bất Lệnh còn không đi thì sẽ tự đến mời cũng nói ra.
Thái hậu ở thâm cung lâu rồi, tất nhiên là hiểu biết các loại sự vụ trong hoàng thành, Hứa Bất Lệnh muốn hỏi thăm tin tức của Giả Dịch, thái đậu đương nhiên là lựa chọn hàng đầu, cho nên hắn đồng ý ngày mai tiến cung.
Đến nỗi chuyện ngày mai khi đến Trường Nhạc Cung sẽ đối mặt với sự đối xử thế nào, Hứa Bất Lệnh không quản được nhiều đến thế, dù sao thái hậu cũng không thể thật sự lột sống hắn, Tỏa Long Cổ lại liên quan đến tánh mạng, sao có thể để hắn chết thật.
Còn nữa, nữ nhân ấy mà, nói một lời xin lỗi, dụ dỗ một chút tự nhiên là sẽ vui vẻ, qua lại một năm với Lục phu nhân, đối với chuyện này, Hứa Bất Lệnh có thể nói là kinh nghiệm phong phú, hắn cũng không tin thái hậu có thể giày vò hắn hơn Lục phu nhân.
Hứa Bất Lệnh bước nhanh bên đường, tiến vào Đại Nghiệp Phường, từ xa đã thấy Chúc Mãn Chi đứng ở cửa phường, nàng không mặc đồng phục Lang Vệ của nàng, mà thay bằng một bộ trang phục khách giang hồ, trên đầu còn mang đấu lạp, trên cổ treo khăn đen che mặt, nếu không phải mang theo lệnh bài Lang Vệ, thì với cách ăn mặc lén lút này sớm đã bị quan binh tuần phố ở đây tra hỏi nhiều lần rồi.
Hứa Bất Lệnh đi đến gần, huýt sáo một tiếng.
Chúc Mãn Chi đang nhìn khắp nơi thì mắt hiện vui vẻ, vội vội vàng vàng dắt ngựa chạy tới.
Trang phục trên giang hồ đa số là quần áo ngắn bó sát người, đề cao sự linh hoạt nhẹ nhàng, phối hợp với xà cạp (4), bao cổ tay và đai lưng, đã xem như là đồ bó, nhưng cố tình vóc người Chúc Mãn Chi không cao, lại phát dục tốt, lúc chạy chậm cứ mãi lắc lư đung đưa, đoán chừng lúc luyện võ sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng cơ thể.
Hứa Bất Lệnh nhìn lướt qua, không biết vì sao lại nhớ tới cái nhìn thoáng qua tối hôm qua, hắn lắc đầu cười khẽ, có chút bất đắc dĩ.
Chúc Mãn Chi dắt ngựa đi đến trước mặt, cười hì hì nói:
- Hứa công tử, sao ngươi không cưỡi con ngựa kiêu ngạo kia?
- Ta đang cấm túc, ngựa quá gây chú ý không tốt.
Hứa Bất Lệnh xoay người một cái, trực tiếp nhảy lên ngựa Chúc Mãn Chi, vươn tay:
- Đi thôi.
Chúc Mãn Chi sửng sốt, mặt đỏ ngay lập tức, nàng có chút ngượng ngùng, cảm thấy ngồi phía trước là ngồi trong lòng ngực Hứa Bất Lệnh, cho nên lui ra đằng sau mấy bước, vọt một cái trực tiếp nhảy lên ngựa, ngồi ở phía sau Hứa Bất Lệnh.
- Ngồi vững, yaa!
Hứa Bất Lệnh không dừng lại, kẹp mạnh bụng ngựa.
Liệt mã hí dài, bắt đầu phi nhanh trên đường phố, Chúc Mãn Chi vừa mới ngồi lên lưng ngựa, không biết nên để tay ở đâu, trọng tâm nàng không vững bèn ngã ra sau.
- A!
Chúc Mãn Chi hoảng sợ la lên, ít nhiều gì cũng là người giang hồ, chút phản ứng vẫn phải có, bèn vội vàng ôm chặt eo Hứa Bất Lệnh, tuy rằng giữa hai người có “giảm xóc, nhưng vẫn khiến đấu lạp trên đầu nàng rơi xuống, lộ ra mái tóc dài đen nhánh.
- Ngồi vững.
- A… Hứa công tử, ngươi chạy vội như vậy làm gì…
- Trời sắp tối rồi.
- Phải vậy không…
Chúc Mãn Chi ôm eo Hứa Bất Lệnh, có chút xoắn xuýt, ngựa xóc nảy chạy rất nhanh, vì sợ ngã xuống, nàng không còn dám buông tay. Nàng xấu hổ một lát, thấy Hứa Bất Lệnh không có ý bất mãn, cho nên cũng không còn nói gì.
Điều xấu hổ duy nhất chính là hai người đều không mặc đồ quá dày, cách mấy lớp quần áo, nàng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ sống lưng dày rộng của Hứa Bất Lệnh, tê tê dại dại.
Chúc Mãn Chi muốn tách ra một chút, lại cảm thấy làm thế sẽ khiến Hứa Bất Lệnh chú ý tới, cuối cùng vẫn giữ nguyên hiện trạng, mãi không nhúc nhích.
(1) bát hoang lục hợp: bát hoang là các vùng xa xôi ở tám phương, không ai đặt chân; lục hợp là cặp con giáp hợp nhau trong 12 con giáp
(2) man di: người man rợ
(3) điệp phổ: một loại công văn có đóng dấu
(4) xà cạp: lấy vải quấn từ mắt cá chân lên đến cẳng chân, vải quấn chồng lên nhau giống hình con rắn nên gọi là xà cạp