Thế Tử Thật Hung

Chương 102: Tiềm long lân ảnh

Chương Trước Chương Tiếp

- Ai?

Mùa đồng, bên ngoài cửa viện, Hứa Bất Lệnh tháo mũ vành rộng xuống, khẽ đi vào trong viện:

- Ninh cô nương, là ta.

Bang…

Bên trong viện tử truyền đến vô số tiếng bước chân lộn xộn, băng ghế giống như đang ngã trên mặt đất, còn nghe được vài giọng thì thầm ‘Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… Mở cửa khác đi…’.

Kẹt kẹt…

Cửa viện mở ra.

Ninh Thanh Dạ từ bên trong cửa viện lộ ra, duyên dáng yêu kiều, biểu tình lãnh đạm, khẽ vuốt cằm thi lễ:

- Hứa công tử tới rồi…

Khuôn mặt Hứa Bất Lệnh tỏ vẻ hiền hòa, cất bước đi vào trong nội viên, nghiêng đầu đánh giá một chút:

- Nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế Ninh cô nương đỡ hơn rồi chứ?

- Thương thế đã không còn đáng lo, lần trước ta có hơi quá lời, mong rằng công tử rộng lượng bỏ qua.

Ninh Thanh Dạ từ nhỏ lớn lên trong đạo quán, chưa từng tiếp xúc với nam nhân cùng tuổi, vẫn không biết đối nhân xử thế như nào cho đúng. Lần trước là bị miệng thối của Hứa Bất Lệnh làm cho tức giận, mới đuổi Hứa Bất Lệnh ra ngoài, sau đó lại cảm thấy hối hận vì đã đối xử với ân nhân của mình như thế.

Dù sao việc Hứa Bất Lệnh dò hỏi kinh nguyệt của nàng cũng là đang quan tâm nàng mà thôi, khả năng là những chuyện này đối với những công tử thế gia như hắn là chuyện rất bình thường, không phải là điều cấm kỵ gì.

Ninh Thanh Dạ vẫn luôn suy nghĩ việc nói lời xin lỗi, nhưng lại không gặp được Hứa Bất Lệnh, còn tưởng rằng Hứa Bất Lệnh vẫn còn để tâm chuyện đó, cho đến bây giờ mới có cơ hội mở miệng.

- Đều là người trong giang hồ, có sao nói vậy, thế mới là chân tình, không cần câu nệ quá nhiều.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, đảo mắt nhìn vào bên trong nội viện, bên dưới mái hiên, Chúc Mãn Chi đang đưa lưng về phía hắn, tư thế ngồi xổm ở bên cạnh góc tường, ôm đầu gối, co lại thành một khối, thận trọng từ từ xê dịch đến cửa phòng, làm thành bộ dáng ‘Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta’.

Hứa Bất Lệnh chậm rãi đi đến chỗ của nàng, cúi đầu đánh giá:

- Mãn Chi, ngươi đang làm cái gì vậy?

Khuôn mặt Chúc Mãn Chi đã chuyển sang màu đỏ, gắt gao ôm đầu gối, ngồi xổm tại chỗ không chịu đứng dậy, ngửa mặt lên nhìn Hứa Bất Lệnh, gò má lộ ra một nụ cười gượng:

- Hứa công tử, ngươi tới rồi! Thật trùng hợp…

- Trùng hợp cái gì, không phải ngươi gọi ta tới sao?

Hứa Bất Lệnh khom người xuống, hơi có vẻ nghi hoặc, nghiêng đầu đánh giá.

Chúc Mãn Chi vội vội vàng vàng xoay người nhè nhẹ, tiếp tục trốn tránh Hứa Bất Lệnh, lo lắng nói:

- Hứa công tử, chỗ này lạnh quá, ta co người ôm gối cho ấm áp ấy mà, không có chuyện gì đâu…

Nói xong, Chúc Mãn Chi liền cảm giác phần vai trở nên ấm áp, một cái khoác khoác lên người nàng.

Chúc Mãn Chi vội vàng mang áo khoác trùm lên người, áo khoác rất to, bao trùm cả người nàng đều không thành vấn đều, lúc này Chúc Mãn Chi mới thở phào nhẹ nhòm.

Quay đầu nhìn lại, Hứa Bất Lệnh đã cởi áo khoác của mình, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lẳng lặng đứng sau lưng nàng, khóe miệng mỉm cười:

- Còn lạnh không?

- Cảm ơn Hứa thế tử…

Ánh mắt Chúc Mãn Chi thoát hiện vài tia cảm động, đứng dậy.

Vào mùa đông, ngoài trời liên tục đổ tuyết, thời tiết rất lạnh.

Ninh Thanh Dạ thấy trên người Hứa Bất Lệnh chỉ mang một chiếc áo mỏng, liền đưa tay cởi bỏ sợi dây dưới cổ, chuẩn bị cởi áo lông chồn ra.

Chỉ là thấy Hứa Bất Lệnh này giơ tay lên một cái:

- Không cần, cho dù đông lạnh ta cũng không chết.

Sau đó hắn ngồi xuống một cái băng ghế bên cạnh.

Ninh Thanh Dạ nghe thế cũng không quản nữa, an tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, không nói một lời.

Hứa Bất Lệnh xoa xoa hai tay, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Chúc Mãn Chi:

- Gọi ta đến đây, có tin tốt gì hay sao?

- Có, có~

Bây giờ Chúc Mãn Chi mới nhớ tới chính sự, đưa tay vào trong áo, xột xoạc tìm gì đó, phát giác không đúng, lại quay lưng đi, bàn tay luông vào trong vạt áo tiếp tục tìm kiếm.

Cho dù là đưng lưng về phía Hứa Bất Lệnh, nhưng xem động tác cũng có thể đoán ra là nàng đang làm gì.

Hứa Bất Lệnh cùng Ninh Thanh Dạ đồng thời chau mày, vẻ mặt có chút quái dị.

Có lẽ giấu hơi kỹ, Chúc Mãn Chi cúi đầu sờ soạn nửa ngày, mới tìm ra cuộn giấy.

- Đây, bên trong kho ta công văn ta tìm được vật này.

Chúc Mãn Chi xoay người lại, ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Bất Lệnh, bàn tay đưa tới cuộn giấy.

Hứa Bất Lệnh nháy nháy mắt, cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi ‘Ngươi lấy ra từ đâu vậy’, đưa tay nhận lấy cuộn giấy, không chút biểu tình, ôn hòa như cũ.

Ninh Thanh Dạ có chút chịu không nổi, quay đầu nhìn ra bầu trời đầy tuyết ở bên ngoài, nắm chặt áo lông chồn trên người.

Hứa Bất Lệnh cũng không phải là đầu đất, nói rằng không để ý này nọ khẳng định là nói xạo, ho nhẹ một tiếng, mở cuộn giấy ra, chỉ là nhìn lướt qua, sắc mặt liền biến đổi lớn.

- Mùng tám tháng giêng, năm thứ hai Chiêu Hồng, áp giải Tỏa Long Cổ từ Trường An đến U châu, chưởng sự kiểm tra nội kho, Giả Dịch, không tìm thấy dị dạng… TÌm được thứ này trong kho công văn sao?

Chúc Mãn Chi gật đầu như gà con mổ thóc, cười hiếp mắt nói:

- Đúng vậy!.. Hứa thế tử, ngươi không hài lòng với thứ này sao…

Hứa Bất Lệnh mặt xám như tro.

Ninh Thanh Dạ ngồi lại ngay ngắn, sắc mặt ngưng trọng:

- Nội kho là phủ khó quan gia, ở trong hoàng cung…

Chúc Mãn Chi nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy a, cái này nói rõ TỎa Long cổ thật sự có ở bên trong hoàng cung, rốt cuộc cũng có đầu mối.

Chung quy Ninh Thanh Dạ cũng là hiệp khách có chút danh tiếng, Hứa Bất Lệnh lại cùng nàng nói qua những việc này, tin tức này rõ ràng mang hàm ý:

- Hứa công tử bị ngộ phục trước khi vào thành, vẫn luôn không biết hung thủ là ai, quan gia vẫn luôn không tra ra được, cũng không có một chút tin tức nào. Hiện tại theo công văn tìm được trong kho, tin tức Tỏa Long cổ xuất hiện trong cung, vậy khẳng định người ra tay là hoàng đế, có thể ra tay lần thứ nhất, khẳng định có lần thứ hai… Hứa công tử không thể sống sót rời khỏi kinh thành.

- A…!

Biểu tình mừng rỡ của Chúc Mãn Chi bỗng nhiên cứng đờ, yếu ớt nhìn qua Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh nhìn tờ giấy rồi trầm mặt một lát, một lát sau liền hoàn hồn lại, miễn cưỡng tươi cười, đưa tay lên mặt Chúc Mãn Chi mà nhéo một cái:

- Tốt lắm, lần này ngươi lập công lớn.

Chúc Mãn Chi nghe được sự thật, tất nhiên không thể cao hứng nổi, ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Bất lệnh, nhỏ giọng thầm thì:

- Hoàng đế lão gia muốn giết ngươi, ngươi khẳng định chạy không thoát, làm sao bây giờ?

Hứa Bất Lệnh lắc đầu:

- Tây Lương có hai mươi vạn binh, nếu ta chết ở Trần Thương, có thể đổ thừa cho đám tặc tử giang hồ. Nhưng nếu ta chết ở Trường An, triều đình có một trăm cái miệng cũng không thể phủi sạch trách nhiệm, chắc là hoàng đế đại nhân không dám giết ta đâu… Chỉ là, muốn rời khỏi kinh thành, e là không thể…

Ninh Thanh Dạ nhíu chặt lông mày:

- Có thể chạy thoát không?

Hứa Bất Lệnh thở dài:

- Trước tiên không nói đến Tỏa Long cổ, từ Trường An về lại Túc châu phải đi qua tám cửa ải, còn có tiền triều Tây Bắc, dọc đường đi còn có mười vạn binh mã tạm trú, nói là phòng Bắt Tề xuôi nam, nhưng thực chất là đề phòng phụ tử Hứa gia ta, nếu ta thật sự có thể còn sống trở về, trừ phi triều đình bị đui.

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ càng ngưng trọng thêm. Người trong giang hồ tuy nói là không hình không dáng, muốn đi đâu thì đi, thật ra chỉ vì triều đình lười quản mà thôi.

Nếu thật sự muốn đuổi bắt, có thể nói trong thiên hạ không có chỗ nào để ngươi dung thân.

‘Thiết ưng săn hươu’ vào mười năm trước chính là ví dụ sống sờ sờ, truyền thừa mấy trăm năm của thế gia, võ nghệ không ai sánh bằng, nhưng đứng trước mấy chục vạn thiết kỵ chỉ là châu chấu đá xe.

Chúc Mãn Chi sinh ra và lớn lên ở chợ búa, tuổi tác lại nhỏ, tất nhiên là nghĩ không được nhiều như thế, chỉ có thể thầm thì nói một câu:

- Ta có kinh nghiệm chạy trốn, còn nếu chạy không được, ta sẽ yểm trợ cho công tử trốn đi…

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, hơi suy tư, lại nhíu nhíu mày:

- Mãn Chi, ngươi tìm được cuộn giấy này ở chỗ nào trong kho công văn?

Chúc Mãn Chi cẩn thận hồi tưởng, nghiêm túc kể ra những việc bản thân đã làm, lúc tiến vào kho công văn, quá trình tìm hồ sơ đều thuật lại một lần, sau đó thầm nói:

- Chiếc rương bị bụi bám rất nhiều, mở ra thì thấy thứ này…

Hứa Bất Lệnh vuốt ve ngón tay, cẩn thận cân nhắc rất lâu, lắc đầu:

- Không đúng lắm, lần trước ngươi chui vào kho công văn, không hề phát hiện được thứ gì, bây giờ ta vừa nổi tiếng một cái, tin tức này liền được tìm ra, cái này cũng trùng hợp quá…

Chúc Mãn Chi nghĩ nghĩ:

- Thế nhưng không ai biết là ta vào kho công văn để tìm tin tức Tỏa Long cổ a, tờ giấy này cũng không giống như là làm giả…

- Đấu đá trên triều đình, không phải là ta gạt ngươi thì là ngươi gạt ta, ngoài thiện trong ác còn có thể xảy ra, một chút vết tích như thế này rất dễ động tay động chân, lỡ như bị người khác tính kế, e là hỏng đại sự… Nhưng mà vô luận là thật hay giả, bây giờ cũng có đã có chút tin tức, trước tiên chứng thực tin tức này trước rồi nói…

Chúc Mãn Chi ‘A’ lên một tiếng, sau đó không dám nhiều lời nữa.

Hứa Bất Lệnh ném tờ giấy vào trong lò lửa, một làn khói xanh bay lên, biến thành tro tàn…



Quyển thứ nhất: Tiềm long lân ảnh.

(Xong)

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️