Thế Tử Thật Hung

Chương 101: Lớn lớn lớn…

Chương Trước Chương Tiếp

Trời đông, đầy tuyết.

Đường phố trên phường Đại Nghiệp, Chúc Mãn Chi không ngừng đi đi lại lại, đi một lúc thì quay đầu nhìn phía sau một chút, xác định không có người đi theo, mới dám tăng tốc bước chân, khu vực đang đi là viện lạc của Ninh Thanh Dạ.

Mấy ngày trước đây, Chúc Mãn Chi đã tìm được manh mối của Tỏa Long cổ, nàng không thể không vui mừng, trong lòng cũng khó tránh khỏi lo lắng cùng hãi hung, chỉ khi đến gặp mặt nói điều này cho Hứa Bất Lệnh thì nàng mới có thể yên tâm. Nhưng Hứa Bất Lệnh là thế tử, không phải người bình thường muốn gặp thì gặp.

Chúc Mãn Chi cũng không biết Hứa Bất Lệnh đang ở đâu, chỉ vừa tuần trước nàng mới biết Hứa Bất Lệnh bị giam ở Quốc Tử giám, nên gần đây nàng mới chạy tới Quốc Tử giám đi đi lại lại, nhưng buồn thay lại chẳng có ai hỏi han đến nàng, không có bất cứ cách nào đưa tin tức cho Hứa Bất Lệnh.

Cũng may cuối cùng cũng có lão Thất xuất hiện hỏi thăm nàng, không kịp chờ nàng liền nhờ lão Thất chuyển lời tới Hứa Bất Lệnh.

Nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa thể gặp Hứa Bất Lệnh, chung quy thì Chúc Mãn Chi vẫn không thể nào yên lòng, trời sinh lá gan không lớn, lại biết giang hồ hiểm ác, vì tự vệ, nàng đành phải tìm một nơi an toàn để nương nhờ.

Chúc Mãn Chi tới kinh thành không bao lâu, căn bản cũng không biết nên trốn ở đâu, vương phru Khôi Thọ Nhai nhiều người lại phức tạp, nàng chỉ có thể mang suy nghĩ chuyển đến nữ thích khách cao thủ hôm trước trốn ở chợ búa, Ninh Thanh Dạ.

Nữ thích khách kia với Hứa Bất Lệnh có quen biết, có thể là nữ nhân của Hứa Bất Lệnh, cả ba đứng chung một thuyền, có lẽ sẽ không hại nàng.

Kết quả lã, Chúc Mẫn Chi liền đi tới ngõ nhỏ không người, đưa tay gõ gõ cửa viện.

Thùng thùng thùng…

Bên trong viện tử có ánh lửa, rõ ràng là có người, mùi thuốc nhàn nhạt hòa tan trong không khí, kèm theo đó là thanh âm lạnh lùng trong trẻo vang lên:

- Ai?

Chúc Mãn Chi chớp chớp đôi mắt to tròn, suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc mà mở miệng:

- Ta là… môn khánh của của Hứa Thế tử…! Lần trước có gặp qua..

Mặc dù môn khách cùng hộ vệ đều là làm việc dưới trướng chủ nhà, nhưng thân phận lại cách nhau một trời một vực.

Hộ vệ chính là một đám người không danh tiếng, tùy tiện thuê về, thân phận có phần hơi giống với nô bộc, mà môn khách là được mời về làm việc, có thể được xem là bằng hữu của chủ nhận, có thân thủ tốt, chủ nhà muốn mời môn khách về nhà còn phải kính cẩn gọi một tiếng ‘Tiên sinh’.

Mà có thể làm môn khách ở Túc vương, ước chừng là giống với lão TIêu, có thể dùng tiêu chí trưởng bối mà đối đãi, địa vị như thế thiết nghĩ không tầm thường.

Chúc Mãn Chi cầm cây dù giấy, tay đè yên đao, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên ngoài cửa viện, cũng có vài phần giống với tư thế của cao thủ.

Kẹt kẹt…

Cửa viện mở ra.

Ninh Thanh Dạ khoác lên một chiếc áo lông chồn tuyết trắng xuất hiện ngay trước mắt nàng, áo lông chồn trắng tuyết, tóc dài như thác nước, dung nhan khuynh thành giống như tiên tử trên trời, hai hang lông mày dài đi lên, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt:

- Có chuyện gì sao?

- …

Chúc Mãn Chi vóc dáng cũng không cao, nhiều lắm là đến cái cằm của Hứa Bất Lệnh, mà thân hình của Ninh Thanh Dạ lại thon dài hơn nhiều, cao đến tận mang tai của Hứa Bất lệnh, chiều cao cách nhiêu đó, còn phải ngẩng đầu nhìn người khác, khí thế đã bị yếu đi mấy lần.

Chúc Mãn Chi cảm thấy bản thân lép vế, vô thức mà đĩnh đĩnh bộ ngực, cố gắng để làm cho bản thân mình cao thêm một chút, trầm giọng nói:

- Hứa Thế Tử nhờ ngươi, muốn ngươi…

Nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói:

- Muốn ngươi ở đây bảo vệ ta.

Đôi lông mày cành liễu của Ninh Thanh Dạ chau lại, mang theo vài phần ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút, cũng không có hỏi nhiều, tránh đường sang một bên:

- Vào đi.

Chúc Mãn Chi xếp lại cây dù giấy, nhìn trái nhìn phải đánh giá một chút, vừa vào được viện tử, liền cài then đóng chốt, còn khẽ đưa tai ghé sát vào cửa để nghe động tĩnh bên nguoài. Đây đều là thủ đoạn tránh bị theo dõi của Lang vệ.

Ninh Thanh Dạ nhìn những thao tác này lại làm như không thấy, tự mình trở về, tiếp tục tịnh dưỡng, hấp thu dược liệu. Bả vai cùng cánh tay đã bị Trương Tường đánh cho bị thương, mặc dù không đáng lo ngại lại, nhưng nếu không điều trị cẩn thận, về sau dễ lưu lại mầm mống bệnh dịch trong cơ thể.

Thân thể là tiền vốn của người luyện võ, nếu không chú ý điều dưỡng, trên cơ bản thì khoảng bốn mươi tuổi sẽ trở thành một cái xác khô.

Vào mùa đông, gió trời lạnh thấu xương, viện tử bên trong tương đối thanh lạnh.

Ninh Thanh Dạ bọc lấy áo lông chồn tuyết trắng ngồi trên bang ghé nhỏ, trường kiếm đặt lại trong tay, bên dưới còn đặt bảy tám bầu rượu.

Ninh Thanh Dạ trời sinh ít nói, người bên cạnh nàng cũng không nói được mấy câu, đối với khách tới nhà, nàng cũng không có ý tứ chiêu đãi.

Chúc Mãn Chi thì lại không giống thế, trời sinh nói nhiều, gặp ai cũng muốn giao lưu vài câu.

Sau khi xác định bên ngoài không có người, bên trong nội viện, một nơi vắng vẻ, cũng không có chuyện gì làm, Chúc Mãn Chi đành tự mình dời mấy cái bang ghế, ngồi xuống đối diện với Ninh Thanh Dạ, nghĩ nghĩ:

- Ôi! Ngươi bị thương rồi?

- Ta gọi là Ninh Thanh Dạ, không được gọi ‘ngươi’, gọi ta Ninh tỷ tỷ là được rồi.

- ?

Đôi lông mày nhỏ nhắn của Chúc Mãn Chi nhướn lên, lập tức không vui, dựa vào cái gì muốn nàng gọi Ninh Thanh Dạ là tỷ tỷ?

- Ninh cô nương, tại hạ là Chúc Mãn Chi, tên long trên giang hồ là ‘Phần Hà Kiếm Thần’, nếu như ngươi không ngại, có thể gọi ta là Chúc nữ hiệp…

- Phần Hà Kiếm Thần?

Ninh Thanh Dạ chưa từng nói đùa cùng người khác, sắc mặt đầy nghiêm túc, suy nghĩ về cái tên ‘Phần Hà Kiếm Thần’, xác định là chưa bao giờ nghe qua nhân vật nào có danh xưng này, mới giương mi mắt:

- Chúc nữ hiệp cũng dùng kiếm?

Chúc Mãn Chi ho nhẹ một tiếng:

- Hiểu sơ sơ, nhưng mà ta cũng không thể tùy tiện xuất kiếm, một khi xuất kiếm thì liền phải nhuốm máu chúng sanh, không có cách nào cùng cô nương so chiêu, thực sự đáng tiếc.

Trên giang hồ, một số kiếm khách thành danh, xác thực có đưa ra đạo lý nào.

Ninh Thanh Dạ bán tín bán nghi, cao thủ giang hồ đều là một đám ngọa hổ tàng long, rất khó để đánh giá khi nhìn vào bề ngoài. Đánh gia Chúc Mãn Chi vài lần nữa, nàng liền ngưng lại hai tròng mắt…

Xoạt…

Ba thước xung quanh khẽ lạnh, ngoài trời tuyết lớn, bên trong tiểu viện lại xuất hiện một đạo ngân mang.

Kếm quang khẽ quét tới, lại thu hồi về lại.

Ninh Thanh Dạ vẫn là tư thế cũ, giống như chưa hề động đậy gì cả.

Chúc Mãn Chi bị dọa, khẽ run rẩy, phần thân ngửa ngửa ra sau một chút, cái gì cũng không thấy rõ, hơi khó hiểu một chút, mở miệng:

- Ừm.. Cô nương, đây là…

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên cảm giác được cơ thể hơi lạnh một chút.

Cúi đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà vạt áo trên người lại xuất hiện một lỗ hỏng, phần yếm bên trong đều bị mũi kiếm đâm lủng, lộ ra một phần ngực trắng bóng, tròn tròn, nhưng không hề có một tí vết thương nào trên người.

- A…

Chúc Mãn Chi đỏ mặt, ôm lấy bộ ngực, nổi nóng nhìn về phía đối diện, muốn mắng nhưng lại không dám.

Gương mặt Ninh Thanh Dạ bình thản, hai đầu lông mày lại không mang theo vẻ kính trọng, lên tiếng:

- Vóc người không lớn, bộ ngực cũng không nhỏ, không ở nhà chăm hài tử, lại chạy đến giang hồ, không biết chừng có ngày lại rơi vào tay kẻ xấu, đến lúc đó lại hối hận không thôi…

Ánh mắt Chúc Mãn Chi trừng trừng nhìn Ninh Thanh Dạ, tức giận đến nghiến rang, nhưng tài nghệ không người, cũng không thể làm gì. Chỉ có thể kỳ quái hừ một tiếng:

- Ninh cô nương dạy rất đúng, chỉ có thân hình như Ninh cô nương, cao ráo thon thả, phần kia hơi nhỏ mới có thể lưu lạc trên giang hồ, sẽ không bị kẻ xấu nhắm tới…

Ninh Thanh Dạ khẽ động ngón tay, giương mắt nhìn Chúc Mãn Chi một chút, ngồi trên ghế, dáng người thẳng đứng, hai tay nắm lấy cổ áo, áo lông chồn dần mở rộng ra, tư thái uyển chuyển lộ ra phần dưới lung linh.

Không gian hô hấp, đồi núi chập chùng.

Ninh Thanh Dạ nghiêng đầu một chút, bảy phần khí khái hào hung, ba phần quyến rũ, mang theo vài phần khiêu khích.

Hừ hừ~?

Hồ mị tử này, quá xem thường người khác rồi~!

Chúc Mãn Chi cơ hồ nói không ra lời, nàng thực sự không biết nên làm gì.

Y phục Lang vệ rất kín, Chúc Mãn Chi jmuốn đưa tay cởi bỏ vạt áo, cùng hồ mị tử trước mặt, đường đường chính chính phân cao thấp.

Chỉ là Ninh Thanh Dạ trước mặt lại phát giác được gì đó, bên tai khẽ nhúc nhích, nắm chặt chuôi kiếm nhìn về phía vừa viện:

- Ai?!

Chúc Mãn Chi nhìn thấy Ninh Thanh Dạ nắm chặt thanh kiếm, đang muốn gọi ‘Nữ hiệp tha mạng’, nghe thấy lời nói mới kịp phản ứng được, vội vàng ôm lấy ngực…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️