Thế Tử Thật Hung

Chương 100: Tùng ngọc phù (2)

Chương Trước Chương Tiếp

TÙng Ngọc Phù có chút nhíu mày, có chút xấu hổ, giống như cô giáo bị học sinh nắm được điểm yếu, tròng lòng không muốn nhưng không thể không làm.

Do do dự dự, Tùng Ngọc Phù vẫn không nói gì, đi đến băng ghế, nhu thuận ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người gần như là không có.

Hợp cơm nho nhỏ mở ra, bên trong chứa một bát cháo loãng, sắc, hương, vị đều có đủ, nguyên nhân là hộp cơm giữ ấm rất tốt, không khí có chút gượng gạo.

Tùng Ngọc Phù cuối đầu, cẩn thân từng li từng tí lấy bát cháo ra ngoài, bởi vì bát cháo vẫn còn nóng, nàng lên bưng lên đã đặt xuống, nhéo nhéo vàng tai, khẽ nói:

- Hứa thế tử, lần trước là ta không đúng, ta không nên mang thi từ truyền ra ngoài, ngài thân là con cháu vương hầu, nên có một tấm lòng bao dung độ lượng, một cây trâm thôi mà, đối với ngài, cây trâm này có hay không cũng được, nhưng đối với ta mà nói, nó lại là vật rất quan trọng, ngài trả lại cho ta nha.

Bộ dạng này của nàng, khẳng định là đã lên kế hoạch tỉ mỉ, không phải là tùy ý mà tới đây.

Hứa Bất Lệnh cầm bầu rượu lên, tư thế ngồi lười nhác, hơi có vẻ hài lòng, gật đầu nói:

- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, chỉ cần ngươi không gây họa cho ta, ngươi muốn rời kinh lúc nào, ta liền sai người đưa ngươi rời đi lúc đó…

Tùng Ngọc Phfu nhỏ giọng lầm bầm một câu:

- Họa cũng đã gây, còn có thể gặp chuyện gì nữa chứ..

Hứa Bất Lệnh lập tức im bặp, nguyên lai ngươi cũng biết ngươi đã gây ra tai họa?

Tùng Ngọc Phù cầm chén cháo đặt trước mặt Hứa Bất Lệnh, lại mang thìa cho hắn:

- Ta biết sai rồi, ngươi là nam nhân, không thể nhỏ mọn như thế.

Ngón tay Hứa Bất Lệnh gõ nhẹ lên bàn, đối diện với nữ oa trước mặt, thực sự là hắn không còn cách nào khác, đánh thì không thể đánh, bỏ qua thì lại sợ thiệt cho bản thân, chỉ thấy hắn há miệng, nhíu lông mày.

Tùng Ngọc Phù sững sờ, mê mang một chút, liền kịp phản ứng lại, gương mặt thoáng đỏ lên, lấy thìa bỏ xuống:

- Hứa thế tử, ngươi tự trọng một chút, lớn như thế, còn bắt ta đút cho ngươi… Có xấu hổ không hả…

- ??

Mặt mày Hứa Bất Lệnh đỏ ửng, chợt nghiêm túc lại:

- Không nguyện ý cũng được, chuyện cây trâm không cần nói nữa, về sau đừng đến làm phiền ta.

- Ơ!

Tùng Ngọc Phù quýnh lên, nhưng việc đút một nam nhân ăn cháo, việc này quá sức khó đối với một nữ tử thiên kim như nàng, chỉ có thể chân thành nói:

- Hứa thế tử, nếu cha ta biết người ăn hiếp ta như thế.. Sẽ đánh ngươi!

Nửa điểm Hứa Bất Lệnh cũng không quan tâm:

- Người có thể khiến ta sợ, chỉ có thể là ta.

Tùng Ngọc Phù tất nhiên không tin, vốn định nói câu ‘Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’, kết quả bị ánh mắt lạnh lùng Hứa Bất Lệnh lườm một cái, lại còn chuẩn bị ra dáng đánh nàng.

Tùng Ngọc Phù lập tức sợ hãi, đưa lời nói nuốt vào trong cổ họng, không cam tâm tình nguyện, lấy muỗng múc cháo, chầm chậm rì rì đưa đến trước miệng Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh bày ra một bộ dáng vương gia ăn chơi, cau mày nói:

- Nóng… Khụ khụ khụ… ngươi… tiểu nha đầu chết tiệt kia, ta… hôm nay…

Tùng Ngọc Phù này, có chỗ nào giống như nàng đang đút người ta ăn cháo đâu, một thìa trực tiếp nhét vào miệng Hứa Bất Lệnh, phát giác sự việc không ổn, liền nhảy dựng lên, hoảng loạng chạy khỏi Chung Cổ lâu, vẫn không quên nói một câu:

- Ngươi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngài là thế tử, không thể nói chơi a…

Hứa Bất Lệnh bị bỏng lưỡi, dùng khăng tay chùi môi, nhíu mày một cái, nhẫn nhịn nửa ngày, chỉ có thể lắc đầu:

- Chạy cũng nhanh đấy..

Nghiên đầu nhìn về chén cháo nóng hổi trên bán, hơi do dự một chút, Hứa Bất Lệnh lại ngồi xuống.

Dù sao, xác thực tay nghề không tệ…



Thời điểm chiều tối.

Sau khi Hứa Bất Lệnh gõ xong một trăm linh tám thông mộ cổ, Lão Thất từ phòng bên bỗng nhiên chạy tới, nói rằng Chúc Mãn Chi đang ở bên ngoài Quốc Tử giám đi đi lại lại.

Lão Thất sợ Chúc Mãn Chi bị người khác để mắt tới, liền ra ngoài gặp nàng.

Chúc Mãn Chi nói có chuyện quan trọng tìm hắn, phiền hắn phải tự mình tới gặp nàng.

Hứa Bất Lệnh biết tính tình Chúc Mãn Chi, nàng có thể kích động, nhưng vẫn biết nặng nhẹ, không có chuyện quan trọng đương nhiên nàng sẽ không lỗ mãng chạy đến đây, bởi vậy không để nàng chờ lâu, đợi sắc trời dần chuyển sang màu đen, liền vô thanh vô tức mà rời khỏi Quốc Tử giám.

Nguyên nhân hắn phải làm như thế vì danh tiếng bên ngoài của hắn quá nổi tiếng, Hứa Bất Lệnh cũng không thể cưỡi ngựa, bình thường như hiệp khách giang hồ, tìm một cái mũ vành rộng đội lên, đi bộ đến phường Đại Nghiệp.

Ninh Thanh Dạ ám sát Trương Tường hai lần, đều bị thất bại, lại hắn đánh cho trọng thương, hiển nhiên chỉ trong vài ngày không thể có thể bình phục được, có Hứa Bất Lệnh chống lưng, nàng có thể yên tâm trốn trong viện tử tịnh dưỡng.

Quanh đi quẩn lại, xuyên qua đá xanh cùng hẻm nhỏ, cửa hàng Tôn gia còn mở cửa, Hứa Bất Lệnh kéo mũ vành rộng xuống, trực tiếp đi tới, đi vào hẻm nhỏ không người.

Bên ngoài viện lạc, vốn định đưa tay gõ cửa, lại vô tình nghe được cuộc hội thoại:

- Vóc người cũng không lớn, bộ ngực cũng chẳng nhỏ, không ở nhà chăm hài tử, lại chạy đến chốn giang hồ…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️