Nghiêm Cẩn Cẩn cầm điện thoại, giọng ủ rũ: “Tôi không chơi nữa.”
Hạ Chu lại dỗ dành, xoa đầu cậu ấy: “Thôi nào, tôi đùa thôi mà.”
Nghiêm Cẩn Cẩn né tránh, vẫn buồn bã không vui.
Trần Uyên ngồi dậy trên giường: “Cẩn Cẩn, nếu cậu thực sự thích cô ấy, thì nghiêm túc hẹn cô ấy ra gặp mặt đi.”
Nghiêm Cẩn Cẩn tủi thân nói: “Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng cô ấy còn chẳng chịu nói tên thật cho tôi biết, huống hồ là gặp mặt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây