Cứ tưởng Trần Uyên nghe thấy lời cảnh cáo sẽ lập tức buông cô ra, ai ngờ chân cô đột nhiên hẫng khỏi mặt đất, đến khi hoàn hồn lại, cô đã bị Trần Uyên bế thốc lên như bế em bé, di chuyển đến góc khuất sau cánh cửa.
Cậu ta còn có vẻ “chu đáo” nói nhỏ: “Như vậy sẽ không ai thấy đâu.”
Tạ Giai Âm: “...”
Cô suýt nữa thì bật cười vì tức.
Giọng cô nghiêm lại: “Bỏ tôi xuống, không bỏ là tôi giận thật đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây