Nam sinh đó không cao lắm, chỉ khoảng mét bảy lăm nhưng ngoại hình rất sáng sủa, ưa nhìn, lại còn ăn mặc có gu. Cậu ta cầm điện thoại chạy từ phía xa tới, đứng trước mặt Tạ Giai Âm, còn quay đầu nhìn đám bạn đang cổ vũ mình ở phía xa, nở nụ cười ngượng ngùng, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô: “Chào bạn, mình là sinh viên năm nhất khoa Kiến trúc, mình có thể làm quen với bạn, cho mình xin WeChat được không?”
Việc được người khác bắt chuyện xin WeChat đối với Tạ Giai Âm mà nói đã là chuyện cơm bữa.
Nhưng được một nam sinh viên vừa trẻ trung, hoạt bát, lại vừa đẹp trai xin WeChat thì không nhiều, hơn nữa từ cách xưng hô đến nội dung đều rất chân thành, ngượng ngùng, khiến người ta có thiện cảm.
Cô hơi ngây người mất vài giây, nam sinh kia tưởng cô đang do dự, vội vàng nói: “Mình không có ý gì khác, chỉ muốn xin WeChat để làm quen thôi, bạn yên tâm, nếu bạn không muốn, mình chắc chắn sẽ không làm phiền bạn.”
Tạ Giai Âm liếc nhìn đám bạn đang hóng chuyện của cậu ta ở phía xa, không muốn cậu ta phải mất mặt, cô vừa định lấy điện thoại ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây