“Âm Âm, chỉ cần em yêu anh, những thứ khác anh đều không quan tâm.” Hứa Triều khẽ hôn cô: “Anh không muốn ép em làm những điều em không thích, chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh, không rời xa anh. Anh có thể không cần danh phận.”
Tạ Giai Âm nghe những lời đầu, trong lòng vừa cảm động vừa xót xa nhưng đến câu cuối, cô lại bất giác bật cười.
Hai chữ “danh phận” thốt ra từ miệng Hứa Triều nghe có chút gì đó hoang đường.
Môi Hứa Triều lại áp đến, hôn cô thật khẽ: “Anh sẽ cố gắng thể hiện thật tốt.”
Nụ hôn càng lúc càng sâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây