Tạ Giai Âm không nói gì, mắt cũng cụp xuống không nhìn anh, trong lòng chua xót khó chịu, khóe miệng trĩu xuống, trông như sắp khóc đến nơi.
Hứa Triều đau lòng, không nỡ ép hỏi cô nữa, ôm mặt cô vừa hôn vừa dỗ dành: “Xin lỗi, anh không hỏi nữa, ngoan...”
Anh dịu dàng hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô, lại hôn lên gò má ửng hồng, cuối cùng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm, dịu dàng mút.
Nụ hôn từ nông đến sâu, lưỡi anh tiến vào trong miệng cô, anh nếm được mùi rượu ngọt nồng nặc trong miệng cô.
“Lần sau không được uống nhiều như vậy nữa.” Hứa Triều thì thầm, mang theo chút bất mãn và oán trách: “Suýt chút nữa bị người ta bắt cóc đi lúc nào không hay.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây