Sắc mặt Hứa Triều lạnh đi trông thấy, anh nhìn Cố Hàng, mỉm cười: “Bác sĩ Cố không phiền chứ?”
Cố Hàng: “Cô ấy say rồi... Anh chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Hứa Triều: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Nói xong, anh ôm Tạ Giai Âm lên xe, rồi phóng xe đi mất.
Tạ Giai Âm cúi xuống nhìn chiếc áo gió của Hứa Triều đang khoác trên người, là chiếc áo gió màu nâu cà phê giống hệt của Thẩm Thanh hôm đó, cô bỗng thấy bực bội, cởi áo ra ném về ghế sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây