Tạ Giai Âm nhìn cậu ta một cái, do dự buông lan can, nắm lấy tay còn lại của cậu ta.
Tay cô lạnh cóng, lòng bàn tay Trần Uyên lại ấm áp, tay cô vừa đặt lên, đã được cậu ta bao bọc, cảm giác rất an toàn.
Trần Uyên nắm chặt hai tay Tạ Giai Âm, khóe miệng không kìm được cong lên: “Đừng sợ, nắm chặt tay tôi, tôi sẽ bảo vệ chị.”
Tạ Giai Âm nắm tay cậu ta, run rẩy điều chỉnh lại tư thế, không nhịn được nói: “Nếu cậu làm tôi ngã thì cậu tiêu đời đấy...”
Đây không phải là lời Tạ Giai Âm thường nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây