Lúc này Trần Uyên lại ngoan ngoãn lạ thường, vừa khom lưng vừa cúi đầu, để mặc cho Tạ Giai Âm luồn dây tạp dề qua cổ cậu ta.
Hai người đứng sát rạt nhau, Trần Uyên chống hai tay lên đầu gối, hơi cúi đầu, hàng mi dày rậm khẽ nhướng lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Tạ Giai Âm đột nhiên đối diện với khuôn mặt vừa đẹp trai vừa sắc sảo của Trần Uyên ở cự ly gần như vậy, trong lòng có chút xao xuyến, khựng lại một giây, sau đó bình tĩnh lùi ra sau một chút, mỉm cười nói: “Được rồi, đứng lên đi.”
Trần Uyên chậm rãi đứng thẳng dậy.
Cô nhân viên khu trang sức giả vờ vào trong tìm người nhưng thực chất là vào để hóng chuyện của Tạ Giai Âm và Trần Uyên, vừa hay thu trọn cảnh Tạ Giai Âm đeo tạp dề cho Trần Uyên vào mắt, liền hớn hở quay ra ngoài buôn chuyện với đồng nghiệp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây