“Không sao, cậu ấy có thể sưu tầm, quan trọng nhất là tấm lòng này.”
Tạ Giai Âm vất vả lắm mới làm xong, đồ tự tay làm, luôn có vài phần thiên vị, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đẹp, nếu Trần Uyên không biết thưởng thức, chỉ có thể nói là cậu ta không có mắt nhìn, dù sao thì cô cũng đã bỏ công sức, tay còn bị thương rồi.
Cô rất hài lòng với món quà này, lại chọn một chiếc hộp bao bì tinh xảo xinh đẹp, còn thắt nơ ruy băng màu xanh lam, cuối cùng tự tay viết một tấm thiệp nhỏ đặt trong hộp, trông cũng ra dáng một món quà sinh nhật rồi.
Sau đó cô đi xem món đồ mà Hứa Triều làm cho cô.
Hứa Triều ngồi ở một bàn làm đồ bạc khác. Lúc Tạ Giai Âm đi qua, anh đang đậy nắp hộp trang sức, không để cô nhìn thấy đồ bên trong, mặt không đổi sắc hỏi: “Em xong rồi à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây