Đôi mắt trong veo long lanh của Tạ Giai Âm nhìn anh đầy vẻ đương nhiên: “Không được sao?”
Hứa Triều im lặng một lát, không biết là không biết làm sao để từ chối yêu cầu vừa vô liêm sỉ lại vừa đương nhiên này của cô, hay là chiều chuộng cô vô điều kiện: “...Em thích gì?”
Ánh mắt Tạ Giai Âm khẽ thay đổi, trong lòng như có thứ gì đó khẽ chạm vào, rung động nhè nhẹ, rồi trong đôi mắt trong veo ánh lên nụ cười ngọt ngào ấm áp: “Chỉ cần là anh tặng, em đều thích.”
Câu Mỹ Diễm vì lo lắng nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang, nhìn thấy nụ cười trên mặt Tạ Giai Âm và gương mặt nghiêng lạnh lùng nhưng lại có vài phần ấm áp của Hứa Triều, không khỏi bật cười, cảm thấy mình lo lắng thừa rồi, Giang Diễn trước đây tính tình tệ như vậy, chẳng phải cũng bị Tạ Giai Âm dỗ dành đến ngoan ngoãn nghe lời đó sao? Cô ấy thu lại ánh mắt, Tạ Giai Âm trông có vẻ dịu dàng, lạnh nhạt nhưng dỗ người khác thì rất giỏi.
Nghĩ đến Giang Diễn, Câu Mỹ Diễm lại không kiềm chế được mà nghĩ đến một người khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây