“Sao có thể.” Tạ Giai Âm ngồi bật dậy, mặt không đỏ, tim không đập, nói: “Quà tôi đã chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ là tôi nghĩ cậu không về kịp, định bụng đợi cậu về rồi mới tặng.”
Trần Uyên nửa tin nửa ngờ: “Thật á? Quà gì thế?”
Tạ Giai Âm đáp: “Tất nhiên là không thể nói trước cho cậu biết được, mai cậu sẽ rõ thôi.” Nghĩ đến việc mình quên mất sinh nhật cậu ta, lại còn nói dối, trong lòng cô nảy sinh cảm giác muốn bù đắp, bèn hỏi: “À đúng rồi, mai mấy giờ cậu về, có cần tôi ra sân bay đón không?”
Nghe cô chủ động đề nghị ra sân bay đón, tâm trạng Trần Uyên tốt lên hẳn nhưng miệng vẫn nói: “Ngày mai chị có bận gì không? Nếu bận thì không cần đến đâu.”
Tạ Giai Âm đáp: “Giờ tôi chẳng có việc gì cả, vậy để tôi ra đón cậu nhé, chuyến bay của cậu mấy giờ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây