Cậu ta đã hôn mê cả ngày, nhớ mang máng là buổi sáng đã thấy người không khỏe, chẳng buồn ăn uống gì mà lăn ra ngủ, vậy mà giờ lại chẳng thấy đói chút nào.
Người ngợm nhớp nháp khó chịu, cậu ta muốn đi tắm một cái cho thoải mái.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá mở ra.
Nghiêm Cẩn Cẩn xách theo một phần cơm hộp bước vào, thấy Trần Uyên đang ngồi trên giường liền mừng rỡ nói: “Trần Uyên, cậu tỉnh rồi à! Đỡ hơn chưa? Tôi có mua cơm hộp cho cậu này! Cậu dậy ăn chút gì nhé?”
Trần Uyên vẫn còn hơi mệt, yếu ớt đáp: “Tôi không đói.”
Nghiêm Cẩn Cẩn nói: “Chắc vậy rồi, trưa cậu ăn một bát bún, chiều lại ngủ suốt. Thôi để lát nữa cậu ăn cũng được.”
Trần Uyên đang định xuống giường đi tắm thì khựng lại, nhìn Nghiêm Cẩn Cẩn: “Trưa tôi có ăn á?”
“Không phải chứ? Cậu không nhớ à?” Nghiêm Cẩn Cẩn kinh ngạc nhìn cậu ta.
Trong đầu Trần Uyên thoáng hiện lên vài hình ảnh mờ nhạt nhưng cậu ta không dám tin, ngập ngừng lắc đầu: “Tôi không nhớ.”
Nghiêm Cẩn Cẩn đặt phần cơm hộp lên bàn, rồi nói: “Xem ra cậu sốt đến hồ đồ thật rồi, chuyện này mà cũng không nhớ. Tôi nói cậu nghe, đợi cậu khỏe lại, cậu nhất định phải cảm ơn chị quản lý ký túc xá đấy. Sáng nay tôi với Hạ Chu đều bận đi học, cô Giang thì xin nghỉ, chính chị quản lý đã lên chăm sóc cậu đó.”
Trần Uyên ngây người.
Chị quản lý... là Tạ Giai Âm sao?
Cậu ta khó khăn lên tiếng: “Quản lý mà cậu nói, là quản lý của tòa nhà mình à?”
“Đương nhiên là của tòa nhà mình rồi! Tôi nói cậu nghe, chị ấy tốt bụng lắm! Còn nhắn tin cho Hạ Chu hỏi cậu đã ăn gì chưa, sau đó còn đặc biệt đến nhà ăn mua bún với bánh kem cho cậu, còn là vị xoài cậu thích nhất nữa! Vậy mà cậu lại không nhớ gì, bát bún đó là chị ấy đút cho cậu từng miếng đấy, Hạ Chu đòi đút cậu còn đuổi người ta đi! Ha ha!” Nói đến đây, Nghiêm Cẩn Cẩn còn bật cười: “À đúng rồi, tôi với Hạ Chu quên chưa trả tiền cho chị quản lý, lát nữa cậu qua cảm ơn chị ấy thì trả tiền luôn nhé.”
Cậu ấy luyên thuyên một hồi lâu, thấy Trần Uyên không có phản ứng gì, quay đầu lại nhìn, Trần Uyên vẫn ngồi yên trên giường, cứng đờ như tượng nhưng vẻ mặt thì biến hóa khôn lường.
“Cậu sao thế?” Nghiêm Cẩn Cẩn hỏi: “Cậu không tin tôi lừa cậu đấy chứ? Cậu không tin thì đợi Hạ Chu về mà hỏi, lúc chị quản lý đút bún cho cậu tôi còn quay video lại cơ, bị Hạ Chu xóa mất rồi, cậu ta bảo sợ cậu bị kích động.”
Trần Uyên vẫn không nhúc nhích, trong đầu đang cố gắng tiếp thu những gì Nghiêm Cẩn Cẩn vừa nói.
Vậy nên... cậu ta không phải đang mơ?
Vậy nên những chuyện xảy ra trong giấc mơ, đều là thật?
Vậy nên thật sự là cô?
Giống như trước đây, cô đã chăm sóc cậu ta khi cậu ta bị ốm.
Ánh mắt cậu ta dừng lại ở chiếc bánh kem vị xoài trên bàn.
Cô thậm chí còn nhớ cậu ta thích ăn bánh kem vị xoài khi bị ốm.
Cậu ta chợt nhớ ra, hình như họ còn nói rất nhiều chuyện nhưng lại chẳng thể nhớ nổi nội dung là gì.
“Tôi... tôi có nói gì không?” Trần Uyên hỏi, dừng một chút, rồi thêm hai chữ: “Với cô ấy.”
“Ai? Chị quản lý á?” Nghiêm Cẩn Cẩn hỏi.
“Ừ.”
“Trước đó thì bọn tôi không biết nhưng lúc bọn tôi về thì cậu với chị quản lý không nói gì cả, à! Đúng rồi, chị quản lý chuẩn bị đi, cậu liền nắm tay chị ấy lại, hỏi chị ấy đi đâu. Lúc đó tôi sốc lắm luôn!”
“...”
“Cậu còn nói ba chữ nhưng là nói với Hạ Chu, bảo cậu ta cút đi.”
“...”
“Này, Trần Uyên, lúc đó có phải cậu sốt đến hồ đồ nên nhận nhầm chị quản lý thành người khác không? Cậu không biết đâu, ánh mắt cậu nhìn chị quản lý lúc đó phải gọi là si tình...”
Trần Uyên đột nhiên ngắt lời cậu ấy, khuôn mặt tái nhợt ửng lên một vệt hồng khác thường: “Tôi đi tắm đây...”
Cậu ta cần phải bình tĩnh lại.
“Cậu chưa khỏe hẳn đâu, đừng tắm nước lạnh!” Nghiêm Cẩn Cẩn dặn dò như mẹ hiền.
Trần Uyên bước vào phòng tắm.
Trong gương, khuôn mặt cậu ta trắng bệch, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
Chẳng lẽ Tạ Giai Âm đã nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta sao?