Giờ lại đang bệnh, sốt đến mơ màng, nhận nhầm Tạ Giai Âm thành mẹ mình cũng là điều dễ hiểu.
Nhìn ánh mắt cậu ta nhìn Tạ Giai Âm mà xem, dịu dàng, quyến luyến biết bao.
Tạ Giai Âm không hề hay biết những suy đoán trong đầu họ.
Đút xong bát mì cho Trần Uyên, cô lại lấy thuốc hạ sốt cho cậu ta uống, dỗ cậu ta nằm xuống nghỉ ngơi.
Nghiêm Cẩn Cẩn đứng ngoài quan sát từ đầu đến cuối, mặt đầy vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi tò mò hơn về Tạ Giai Âm.
Trần Uyên uống thuốc xong, thuốc ngấm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Tạ Giai Âm theo bản năng kéo chăn đắp kín cho Trần Uyên, lúc đứng dậy mới để ý thấy ánh mắt kỳ lạ của Hạ Chu và Nghiêm Cẩn Cẩn. Cô bình tĩnh nói với họ: “Vậy tôi về trước đây, Trần Uyên nhờ hai cậu nhé, có gì thì gọi cho tôi.”
Hạ Chu và Nghiêm Cẩn Cẩn đều gật đầu.
Lúc này, Nghiêm Cẩn Cẩn đột nhiên phát hiện ra chiếc bánh kem xoài trên bàn: “Ơ? Sao lại có bánh kem ở đây? Ai mua thế?”
Tạ Giai Âm đáp: “Là tôi mua.”
Nghiêm Cẩn Cẩn càng ngạc nhiên hơn: “Trần Uyên thích ăn bánh kem xoài nhất đấy!”
Hạ Chu lập tức nhìn Tạ Giai Âm, ánh mắt dò xét.
Tạ Giai Âm thản nhiên nói: “Vậy sao? Tôi mua đại thôi.”
Phản ứng của cô quá mức bình tĩnh.
Nghiêm Cẩn Cẩn và Hạ Chu đều không nghi ngờ gì về lời giải thích này.
Hạ Chu còn tiễn Tạ Giai Âm ra tận cửa: “Hôm nay vất vả cho cô rồi.”
Tạ Giai Âm đáp lại với thái độ công việc: “Không có gì. Vậy tôi xin phép.” Nói xong, cô gật đầu rồi rời đi.
Nghiêm Cẩn Cẩn vẫn còn cảm thán: “Trùng hợp thật đấy, lại mua đúng món Trần Uyên thích nhất.” Nói rồi, cậu ấy mở đoạn video vừa lén quay ra, đắc ý nói: “Hehe, đợi Trần Uyên tỉnh dậy, tôi sẽ cho cậu ấy xem cái này.”
“Cái gì thế?” Hạ Chu lại gần xem, phát hiện ra đó là video Tạ Giai Âm vừa đút cho Trần Uyên ăn, cậu đột nhiên căng thẳng: “Cậu rảnh quá nhỉ, xóa đi, tính Trần Uyên cộc cằn, đừng có chọc cậu ấy.”
Nghiêm Cẩn Cẩn thản nhiên nói: “Cho vui thôi mà.”
Hạ Chu nói: “Vừa nãy cậu còn bảo tôi đừng có gây sự với Trần Uyên, xóa mau.”
Nghiêm Cẩn Cẩn miễn cưỡng nói: “Không cho cậu ấy xem là được chứ gì.”
Hạ Chu thừa lúc cậu ấy không để ý, giật lấy điện thoại, quay lưng đi rồi xóa ngay đoạn video đó.
Nghiêm Cẩn Cẩn ngây người: “Hạ Chu, cậu làm gì thế?”
Hạ Chu xóa xong video, ném trả điện thoại cho cậu ấy, nói một cách hùng hồn: “Để trừ hậu họa.”
Nghiêm Cẩn Cẩn cầm điện thoại, đột nhiên nghi ngờ, đôi mắt nai con dò xét nhìn Hạ Chu: “Hạ Chu, cậu không ổn nha.”
Hạ Chu bắt đầu thấy chột dạ nhưng chính cậu cũng không biết mình đang chột dạ vì điều gì.
“Tôi không ổn chỗ nào?”
Nghiêm Cẩn Cẩn nheo mắt: “Từ nãy đến giờ cậu cứ là lạ, có phải cậu...”
Trong lòng Hạ Chu chuông báo động reo vang, cứ như sắp bị vạch trần bí mật nào đó, tim cậu ngừng đập, căng thẳng nhìn Nghiêm Cẩn Cẩn, không dám thở mạnh.
Chỉ thấy Nghiêm Cẩn Cẩn thăm dò: “Có phải cậu và Trần Uyên có chuyện gì mà tôi không biết không?”
Hạ Chu chết lặng, sợi dây thần kinh căng thẳng bỗng chốc thả lỏng, vẻ mặt cũng giãn ra: “Tôi với Trần Uyên thì có chuyện gì được? Cậu ấy bị ốm nên tôi lo thôi mà. Tôi đi tắm đây!” Nói rồi, cậu cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Nghiêm Cẩn Cẩn nhìn Trần Uyên đang say giấc trên giường, rồi lại nhìn bóng lưng Hạ Chu, trong lòng vẫn thấy có gì đó sai sai.
Nhưng cụ thể là sai ở đâu, cậu ấy nhất thời không nói ra được.
---
Trần Uyên đã hạ sốt nhưng vẫn mê man đến tận tối mới tỉnh lại.
Ký ức trong đầu cậu ta rất hỗn loạn nhưng không thể che giấu được cảm giác mất mát trong lòng. Cậu ta nhớ mình đã có một giấc mơ, mơ thấy Tạ Giai Âm chăm sóc cậu ta khi cậu ta ốm như trước đây nhưng rất nhiều chi tiết đã mờ nhạt, chỉ nhớ cô đút cho cậu ta ăn, còn đối xử với cậu ta rất dịu dàng.
Nhưng lý trí mách bảo cậu ta rằng, đó chỉ là một giấc mơ.
Trong ký túc xá không có ai, cậu ta mò lấy điện thoại xem giờ.
Sáu giờ tối rồi.