Trần Uyên thấy vẻ mặt Tạ Giai Âm thoáng buồn, trong lòng cũng có chút rung động, nói: “Chị đừng buồn nữa, bà ngoại tôi mất cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, ra đi rất thanh thản.”
Tạ Giai Âm không ngờ Trần Uyên lại quay sang an ủi mình, cũng có chút cảm động.
“Sao cậu không ăn gì cả? Gọi nhiều như vậy, cậu không ăn nhiều thì sao mà hết được.”
Trần Uyên lẩm bẩm: “Tôi có ăn mà, có phải không ăn đâu...”
Tạ Giai Âm và Trần Uyên ăn thịt nướng xong, chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Giai Âm cầm điện thoại định ra quầy thanh toán, vừa mới bước đi đã bị Trần Uyên khoác vai kéo lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây