Trần Uyên mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, giường của cậu ta ngoài cậu ta ra không ai được động vào, vậy mà cô quản lý ký túc xá lại đang ung dung ngồi trên giường cậu ta, còn bưng bát bún nước lên đó.
Bình thường, Trần Uyên đã nổi cơn tam bành rồi!
Nghiêm Cẩn Cẩn ngây người ra.
Còn Hạ Chu, người đang cầm một phần cháo, sắc mặt thay đổi mấy lần, không kịp suy nghĩ kỹ về cảm xúc dâng lên trong lòng, cơ thể đã phản ứng trước cả suy nghĩ, đặt bát cháo lên bàn, sải bước chân dài đi tới: “Sao cô còn ở đây?”
Vừa nói, cậu vừa kéo Tạ Giai Âm ra khỏi giường, đồng thời cầm lấy bát bún trong tay cô: “Để tôi.”
Tạ Giai Âm không ngạc nhiên, thuận thế đứng dậy, giao lại nhiệm vụ chăm sóc Trần Uyên cho họ: “Cậu ấy sốt hơi cao, tôi có để thuốc hạ sốt trên bàn, đợi cậu ấy ăn bún xong, các cậu cho cậu ấy uống thuốc rồi ngủ tiếp. Ngoài ra, các cậu để ý một chút, nếu nhiệt độ không hạ thì gọi điện cho tôi đấy.”
Nghiêm Cẩn Cẩn lúc này mới hoàn hồn, từ cửa đi tới, có chút ngạc nhiên nhìn Tạ Giai Âm, rồi lại nhìn Trần Uyên trên giường.
Lúc này Hạ Chu gật đầu nói: “Được rồi, bọn tôi sẽ chăm sóc Trần Uyên, cô đi làm việc đi.”
Giống như đang nôn nóng muốn đuổi cô đi.
Tạ Giai Âm chuẩn bị rời đi.
Trần Uyên đang im lặng đột nhiên nhoài người về phía trước, nắm lấy cổ tay cô, dùng hết sức siết chặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô: “Chị định đi đâu?!”
Hạ Chu lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm vào bàn tay Trần Uyên đang nắm cổ tay Tạ Giai Âm.
Nghiêm Cẩn Cẩn cũng giật mình, nhìn Trần Uyên, rồi lại nhìn Tạ Giai Âm, trong khoảnh khắc đó, trong đầu tưởng tượng ra đủ thứ.
Tạ Giai Âm không ngờ Trần Uyên lại hành động như vậy, da đầu cũng tê dại nhưng đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Hạ Chu và Nghiêm Cẩn Cẩn, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thản nhiên giải thích: “Cậu ấy có vẻ sốt đến hồ đồ rồi, hay là tôi đợi cậu ấy ngủ rồi hẵng đi.”
Trần Uyên vẫn bướng bỉnh nắm chặt tay cô không buông.
“Có phải cậu ấy nhận nhầm chị thành người khác không?” Nghiêm Cẩn Cẩn tò mò hỏi.
Tạ Giai Âm cười cười: “Chắc là vậy.”
Mối quan hệ giữa cô và Trần Uyên giải thích rất phiền phức, hơn nữa Trần Uyên cũng chưa chắc muốn họ biết.
Hạ Chu kìm nén chút khó chịu mơ hồ trong lòng, ngồi xuống chỗ Tạ Giai Âm vừa ngồi, kết quả vừa ngồi xuống đã bị ánh mắt như muốn giết người của Trần Uyên nhìn chằm chằm.
Hạ Chu trong lòng cũng ngấm ngầm so đo với cậu ta, gắp một đũa bún đưa tới, mặt “tươi cười”: “Nào, há miệng ra, tôi đút cho cậu ăn.”
Trần Uyên mặt mày âm u: “Cút ra.”
Nếu không phải không có sức, cậu ta đã đạp cho một phát rồi.
Tạ Giai Âm tốt bụng đề nghị: “Hay là để tôi làm cho.”
Nghiêm Cẩn Cẩn cũng ở bên cạnh giúp đỡ: “Hạ Chu, cậu để chị quản lý làm đi, Trần Uyên đã bệnh thành ra thế này rồi, cậu đừng chọc cậu ấy nữa.”
Hạ Chu thấy Trần Uyên sốt đến đỏ bừng cả mặt, ánh mắt tuy hung dữ nhưng lại mơ hồ không tỉnh táo, đành không cam lòng đứng dậy nhường chỗ cho Tạ Giai Âm.
Tạ Giai Âm lại bưng bát bún ngồi xuống.
Trần Uyên lại trở nên ngoan ngoãn, tuy không muốn ăn chút nào, còn hơi buồn nôn nhưng vẫn ăn hết bát bún từng miếng một.
Hạ Chu nhìn Tạ Giai Âm dịu dàng kiên nhẫn đút cho Trần Uyên ăn từng miếng bún, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ghen tị khó tả.
Nghiêm Cẩn Cẩn đột nhiên ghé sát lại nhỏ giọng thì thầm với Hạ Chu: “Có phải Trần Uyên nhận nhầm chị quản lý thành mẹ cậu ấy không?”
Hạ Chu đứng hình mất vài giây, không giấu được vẻ nghi hoặc nhìn về phía Trần Uyên.
Trần Uyên vẫn đang nhìn Tạ Giai Âm không chớp mắt, khuôn mặt tái nhợt của cậu ta ánh lên một nét dịu dàng và hạnh phúc đến lạ, cứ như được bao phủ bởi một vầng sáng hư ảo.
Càng nhìn, Hạ Chu càng thấy lời Nghiêm Cẩn Cẩn nói có lý.
Cái cảm giác khó chịu và ghen tị mơ hồ trong lòng Hạ Chu bỗng tan biến, thay vào đó là chút xót xa dành cho Trần Uyên.
Là bạn cùng phòng ba năm, đương nhiên Hạ Chu biết bố mẹ Trần Uyên đã ly hôn từ lâu. Ngày lễ Tết cũng chẳng thấy Trần Uyên gọi điện về cho bố mẹ, có lẽ vì tuổi thơ thiếu thốn tình cảm gia đình nên cậu ta mới thế.