Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Thất Nghiệp Đổi Nghề

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

---

Tạ Giai Âm xuống lầu trở lại phòng trực ban, tìm số điện thoại của Hạ Chu trong danh sách ký túc xá, gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi cậu có biết Trần Uyên đã uống thuốc chưa.

Hạ Chu đang trong giờ học, điện thoại rung lên một cái, cậu liền cúi đầu xem.

Khi nhìn thấy tin nhắn có ghi chú là “Cô quản lý~”, tim cậu đột nhiên lỡ mất một nhịp.

Ngày đầu tiên cậu đã lưu số điện thoại mà Tạ Giai Âm viết trên bảng đen.

Sao cô lại nhắn tin cho mình?

Mở tin nhắn ra xem, lập tức bình tĩnh lại.

Là một tin nhắn rất công thức.

[Hạ Chu chào cậu, tôi là quản lý ký túc xá Tạ Giai Âm, Trần Uyên ở phòng cậu bị sốt, tôi muốn hỏi, cậu có biết cậu ấy đã uống thuốc hạ sốt chưa?]

Hạ Chu cúi đầu trả lời tin nhắn:

[Cậu ấy không chịu uống thuốc, nói ngủ một lát là khỏe, tôi có nói với cô Giang rồi ạ.]

[Cô đã đến xem Trần Uyên chưa ạ?]

[Cậu ấy bây giờ sao rồi ạ?]

Tạ Giai Âm trả lời cậu: [Cô Giang hôm nay xin nghỉ. Tôi cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt trước, chắc không sao đâu, các cậu tan học cố gắng về sớm nhé.]

Hạ Chu: [Vâng ạ. Chúng tôi tan học sẽ về ngay, cô tạm thời chăm sóc cậu ấy giúp bọn tôi nhé. Cảm ơn cô ạ.]

Nghiêm Cẩn Cẩn ngồi bên cạnh đột nhiên xáp lại: “Ai vậy?”

Hạ Chu vừa lúc tắt màn hình điện thoại: “Cô quản lý.”

Nghiêm Cẩn Cẩn hỏi: “Khu chúng ta hả?”

Hạ Chu ừ một tiếng.

Nghiêm Cẩn Cẩn lẩm bẩm: “Quản lý khu chúng ta trẻ như vậy, cậu gọi người ta là cô làm gì, phải gọi là chị chứ.”

Hạ Chu nhỏ giọng nói: “Tôi thích thế.”

Nghiêm Cẩn Cẩn khó hiểu nhìn cậu một cái, sau đó hỏi: “Quản lý tìm cậu có việc gì?”

Hạ Chu nói: “Hỏi tôi Trần Uyên đã uống thuốc chưa.”

Nghiêm Cẩn Cẩn hỏi: “Trần Uyên vẫn còn sốt à?”

Hạ Chu nói: “Ừ, lát nữa tan học chúng ta đến nhà ăn mua chút đồ ăn mang về cho cậu ấy.”

Nghiêm Cẩn Cẩn gật đầu.

Điện thoại của Hạ Chu lại rung lên.

Hạ Chu cầm điện thoại lên, nhìn Nghiêm Cẩn Cẩn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Nghiêm Cẩn Cẩn nhìn cậu, ý thức được nên ngồi thẳng dậy.

Hạ Chu mở điện thoại, vẫn là tin nhắn của Tạ Giai Âm, hỏi Trần Uyên đã ăn gì chưa.

Hạ Chu đột nhiên có chút ghen tị với Trần Uyên đang ốm.

---

Tạ Giai Âm biết Trần Uyên chưa uống thuốc hạ sốt cũng chưa ăn gì, liền đến nhà ăn mua một phần bún thịt bằm, còn mua thêm một chiếc bánh kem nhỏ vị xoài.

Dù đã nhiều năm trôi qua, Tạ Giai Âm vẫn nhớ rõ sở thích của Trần Uyên.

Cậu ta rất thích ăn đồ ngọt khi bị ốm và xoài là loại trái cây cậu ta thích nhất.

Quay lại phòng trực, cô lấy thuốc hạ sốt trong hộp thuốc rồi lên lầu.

Trần Uyên đang ngủ mê man.

Tạ Giai Âm đánh thức cậu ta, bảo cậu ta ăn chút bún trước.

Càng ốm càng phải ăn, hơn nữa uống thuốc hạ sốt cũng cần lót dạ thì tốt hơn.

Trần Uyên không có sức, cũng chẳng muốn ăn, chỉ nói không muốn.

Tạ Giai Âm biết cậu ta hễ ốm là lại nhõng nhẽo, đành dỗ dành: “Vậy em ngồi dậy nhé, không cần động đậy, chị đút cho em ăn, được không?”

Rõ ràng điều này rất hấp dẫn với Trần Uyên, cậu ta gắng gượng ngồi dậy.

Tạ Giai Âm bưng bát bún đến đút cho cậu ta.

Cô đút một miếng, cậu ta liền há miệng ăn một miếng.

Trông vô cùng ngoan ngoãn.

Trần Uyên nhìn Tạ Giai Âm không chớp mắt, đôi mắt đẹp long lanh ngấn nước, khuôn mặt tái nhợt dần ửng hồng.

Cậu ta nghĩ, mình chưa từng có giấc mơ nào như thế này và bây giờ cậu ta chỉ mong giấc mơ này đừng bao giờ tỉnh lại.

Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá đột nhiên mở ra.

Trần Uyên lơ đãng nhìn qua, thấy Hạ Chu và Nghiêm Cẩn Cẩn bước vào, cậu ta khó chịu nhíu mày, không hiểu sao họ lại xông vào giấc mơ của mình.

Hạ Chu và Nghiêm Cẩn Cẩn mang cơm trưa mua từ nhà ăn cho Trần Uyên, đẩy cửa vào, cảnh tượng đập vào mắt là thế này.

Tạ Giai Âm đang ngồi trên giường Trần Uyên, đút cho cậu ta ăn từng thìa bún.

Mà Trần Uyên, người vốn luôn giữ khoảng cách với con gái, thậm chí không thèm nhìn, lại đang ngoan ngoãn há miệng nhận đồ ăn.

Nghiêm Cẩn Cẩn kinh ngạc, đứng ở cửa há hốc mồm nhìn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (3)