Thiệu Ngọc Quỳnh nhói lòng, nhìn anh ta chằm chằm.
Giang Diễn nói: “Hôm đó con nhìn thấy Tạ Giai Âm, con cứ đi theo cô ấy, lúc đi theo cô ấy qua đường thì bị xe tông.”
Thiệu Ngọc Quỳnh không thể tin được, ôm lấy ngực, lòng ngực đau thắt.
“Mẹ có biết lúc đó con nằm trên mặt đất con đang nghĩ gì không? Con nhớ được đồng phục của cô ấy, cô ấy học ở trường Nhất Trung. Lúc đó con nghĩ, đợi con tỉnh lại, nhất định phải đến Nhất Trung tìm cô ấy...” Giang Diễn nói xong, đột nhiên cười khổ, đôi mắt ửng đỏ cụp xuống, khẽ nói: “Nhưng đợi con tỉnh lại, con lại chẳng nhớ gì cả.”
Thiệu Ngọc Quỳnh tan nát cõi lòng: “Tiểu Diễn...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây