Chưa kịp hoàn hồn, Trần Uyên đột nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, ôm chặt, mặt cũng áp vào hông cô, cảm giác chân thật này khiến cậu ta suýt không phân biệt được hiện thực và giấc mơ nhưng cậu ta không muốn nghĩ, cậu ta chỉ muốn nói ra điều mình muốn nói nhất: “Những lời chị nói với em đều là lừa em đúng không? Em đối với chị chẳng là gì cả... Chị... có phải chị rất ghét em không? Nên chị mới rời đi mà không nói một lời?”
Cậu ta biết tính mình rất tệ, trước mặt cô cũng luôn bộc lộ mặt xấu xa nhất của mình, nếu Tạ Giai Âm ghét cậu ta... thì đó cũng là chuyện đương nhiên.
Tạ Giai Âm bị Trần Uyên ôm eo, hai tay cứng đờ giữa không trung, hiếm khi cảm thấy bối rối, đồng thời, trong lòng chợt mềm nhũn, có chút vui mừng.
Thì ra năm đó không chỉ có mình cô đơn phương.
Thì ra những cố gắng của cô không hề vô ích.
Thì ra họ đã từng có cơ hội trở thành người một nhà thật sự.
Cô không kìm được đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Trần Uyên.
“Chị không lừa em, chị chỉ nghĩ rằng em luôn ghét chị.”
“Em không có!” Trần Uyên đột nhiên cao giọng, kích động phản bác, cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một cơn ho dữ dội cắt ngang.
Tạ Giai Âm vội vàng đứng dậy đi rót nước cho cậu ta.
Nhưng lại bị Trần Uyên nắm chặt tay, cậu ta chống khuỷu tay, lo lắng ngẩng đầu nhìn cô: “Khụ khụ khụ, chị, chị định đi đâu?”
Tạ Giai Âm nói: “Chị đi lấy cho em cốc nước.”
Trần Uyên càng nắm chặt cổ tay cô hơn: “Em khụ khụ!... Em không uống.”
Tạ Giai Âm đành bất lực ngồi xuống lại.
“Vậy em đo nhiệt độ trước được không?”
Trần Uyên lúc này đã chịu phối hợp, cánh tay mất sức đổ xuống, sau đó ngoan ngoãn nhận lấy nhiệt kế Tạ Giai Âm đưa, kẹp vào nách.
Tạ Giai Âm lại mở chiếc chăn hè bị cậu ta vò thành một cục ra đắp cho cậu ta.
Trần Uyên kẹp nhiệt kế, ngoan ngoãn nằm trên giường: “Chị đừng đi.”
Khi Tạ Giai Âm nhận ra Trần Uyên từng coi mình là người nhà, điều này lại khơi dậy tình cảm mà cô dành cho cậu ta trong hai năm đó, vì vậy cô dịu dàng nói: “Chị không đi.”
Trần Uyên mệt lả, toàn thân rã rời, mí mắt nặng trĩu nhưng vẫn cố hết sức mở to mắt, bởi vì cậu ta cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại, cậu ta sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
Cậu ta chưa bao giờ có một giấc mơ chân thật đến thế.
Cậu ta không nỡ tỉnh lại.
“Em đã uống thuốc hạ sốt chưa?” Tạ Giai Âm hỏi.
“Em không ghét chị.” Trần Uyên vẫn còn chấp niệm với những lời Tạ Giai Âm nói trước đó.
“Ừm, bây giờ chị biết rồi.” Tạ Giai Âm nói.
Trần Uyên im lặng một lúc, đột nhiên lại hỏi: “Có phải chị rất ghét em không?”
Nên mới không nói một lời mà rời đi.
Không một chút lưu luyến.
“Không có.”
“Vậy tại sao khi chị rời đi lại không nói với em một tiếng?”
“Bởi vì chị tưởng em ghét chị.”
“Em không có!” Trần Uyên lại kích động, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một vệt ửng hồng bất thường.
Tạ Giai Âm đầu tiên là ngây người, sau đó không nhịn được cười.
Sao nói qua nói lại, lại quay về chỗ cũ.
Trần Uyên ngây ngốc nhìn cô cười, một lúc sau, cẩn thận nói: “Em chưa bao giờ ghét chị... Chị cũng đừng ghét em có được không?”
Khoảnh khắc ấm áp này khiến trái tim Tạ Giai Âm mềm nhũn, cô nhìn Trần Uyên, khẽ cười: “Được.”
Trần Uyên có chút không chống đỡ được nữa, mí mắt sụp xuống: “Em buồn ngủ quá...”
Tạ Giai Âm nói: “Đưa nhiệt kế cho chị trước đã.”
Trần Uyên dùng chút sức lực cuối cùng lấy nhiệt kế từ dưới nách ra.
Tạ Giai Âm cầm lấy nhiệt kế, nói với cậu ta: “Được rồi, em ngủ đi.”
Trần Uyên cố gắng mở to mắt nhưng giọng nói ngày càng yếu ớt: “Em không ngủ... Ngủ rồi giấc mơ sẽ tan mất...”
Cô sẽ biến mất.
Tạ Giai Âm không nói gì, nhìn Trần Uyên từ từ nhắm hẳn mắt lại.
Cô giơ nhiệt kế lên, xoay qua xoay lại, nhìn thấy vạch nhiệt độ, 38.6 độ.
Sốt cao.
Cũng không biết cậu ta đã uống thuốc hạ sốt chưa.
Cô đắp chăn cẩn thận cho Trần Uyên, tìm điều khiển điều hòa, nhìn nhiệt độ, vậy mà lại bật 20 độ, thảo nào lạnh như vậy.
Cô cũng không tắt điều hòa, chỉ là chỉnh nhiệt độ lên 28 độ, rồi nhẹ nhàng rời đi.