Giọng Lý Ngọc Lan hơi lớn, khiến những người qua lại trong hành lang và cả người bệnh giường bên đều ngoái lại nhìn.
Tạ Giai Âm nhìn bà chằm chằm một lúc, rồi cầm túi xách để ở cuối giường, đứng dậy rời đi.
Lý Ngọc Lan há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ nhìn theo bóng lưng không hề ngoảnh lại của Tạ Giai Âm, vẻ mặt dần lộ rõ sự cô đơn.
“Đó là con gái cô à?” Người phụ nữ trung niên ở giường bên đã tỉnh, đang uống nước, thấy Tạ Giai Âm rời đi, liền bắt chuyện với Lý Ngọc Lan.
Lý Ngọc Lan không muốn nói chuyện nhưng vẫn đáp lại một tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây