Toàn bộ đều là do anh ta chụp, phần lớn là anh ta bắt khoảnh khắc, một phần nhỏ là anh ta chụp lén.
Tạ Giai Âm rất ăn ảnh, khuôn mặt cô xinh đẹp, cơ thể cô cũng xinh đẹp, thậm chí đến cả sợi tóc cũng xinh đẹp, một vẻ đẹp tĩnh lặng mà lại sống động.
Dường như cô xuất hiện ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không cảm thấy đột ngột, lặng lẽ hòa nhập vào trong đó, yên tĩnh mà lại đặc biệt tồn tại.
Anh ta hoàn toàn không nhận ra thời gian trôi qua, xem xong một tấm lại mở một tấm khác, mỗi khi xem một tấm ảnh lại khiến anh ta nhớ lại khung cảnh chụp tấm ảnh này, trong lòng cũng theo đó mà chua xót, dâng trào.
Mãi đến khi điện thoại có tin nhắn WeChat, anh ta mới giật mình phát hiện ra mình đã ngồi ngây ngốc ở đây xem ảnh của Tạ Giai Âm nửa tiếng đồng hồ?!
---
[Cô Tạ, hôm nay tôi xin nghỉ, ký túc xá có một học sinh bị ốm, cô giúp tôi qua xem thế nào được không?]
Khi Tạ Giai Âm nhận được tin nhắn WeChat này của cô Giang, cô vừa mới ngủ dậy trên giường gấp.
Cô Giang là giáo viên quản lý đời sống, tuổi cũng không lớn, mới hai mươi chín tuổi, tính cách hoạt bát hướng ngoại, cũng rất hòa đồng với học sinh, mọi người đều gọi cô ấy là cô Giang, cô ấy cũng xưng hô với Tạ Giai Âm là cô Tạ.
Lúc mới được gọi là cô giáo, Tạ Giai Âm còn rất ngại, nghe lâu rồi cũng quen.
Cô trả lời lại: [Được, phòng nào thế? Tôi qua xem ngay đây.]
Cô Giang trả lời rất nhanh: [Phòng 306, tên là Trần Uyên. Em ấy bị sốt, cô qua xem thử, hỏi xem em ấy đã uống thuốc chưa, sốt có nghiêm trọng không, nếu sốt cao thì bảo bạn cùng phòng đưa em ấy đến bệnh viện xem sao.]
Động tác xuống giường của Tạ Giai Âm khựng lại một chút.
Trần Uyên?
Hôm qua cô thấy cậu ta vẫn còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại bị ốm rồi.
Tạ Giai Âm hỏi cô Giang: [Em ấy bị làm sao thế?]
Cô Giang trả lời: [Chắc là do bật điều hòa thấp quá, dạo gần đây có nhiều học sinh bị cảm nhưng Trần Uyên lần này có vẻ hơi nghiêm trọng. Vậy nhờ cô nhé cô Tạ~ Lát về tôi mời cô trà sữa nha~]
Tạ Giai Âm trả lời: [Được, tôi qua ngay đây.]
Cô Giang còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc bé gái đáng yêu hôn gió.
Tạ Giai Âm mỉm cười, xỏ giày vào rồi thu dọn giường gấp, sau đó lấy hộp y tế ra, tìm một cây nhiệt kế thủy ngân, nghĩ ngợi một chút, để phòng trường hợp bất trắc, cô lại lấy thêm chìa khóa phòng 306.
Đến trước cửa phòng 306, cô gõ cửa trước, bên trong không có động tĩnh gì, cô mới dùng chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở, một luồng khí lạnh ập vào, Tạ Giai Âm nổi hết cả da gà.
Môi trường ký túc xá của Đại học Nam Viễn rất tốt, một phòng ký túc xá bình thường sẽ có bốn người ở.
Phòng 306 hiện tại chỉ có ba người ở, còn một giường trống.
Cô nhìn về phía giường của Trần Uyên, liền thấy Trần Uyên đang nằm nghiêng quay mặt vào tường, cuộn tròn trên giường, chăn bị cậu ta cuộn lại ôm vào lòng, tay chân dài đều lộ ra ngoài.
Trần Uyên nửa tỉnh nửa mê, mơ màng cảm thấy có một bàn tay mát lạnh, mềm mại nhẹ nhàng đặt lên trán nóng hổi của cậu ta.
Cái lạnh từ lòng bàn tay kia lập tức làm dịu đi cơn nóng trên trán cậu ta, khiến hàng lông mày đang nhíu chặt của cậu ta cũng giãn ra.
Tạ Giai Âm cảm nhận được trán Trần Uyên nóng hổi, trong lòng thót lên một cái.
“Tiểu Uyên, dậy đi, cậu sốt cao quá, dậy đo nhiệt độ xem sao.”
Trần Uyên đang sốt mê man, đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà quen thuộc, mơ mơ hồ hồ, dường như đang ở trong giấc mộng, nếu không phải là mơ, thì làm sao Tạ Giai Âm lại ở đây được.
Cậu ta gắng gượng trở mình, sau đó cố gắng mở mắt ra một khe hở, mơ hồ dường như thật sự nhìn thấy Tạ Giai Âm.
Nhất định là đang mơ.
Tạ Giai Âm đã đi rất lâu rồi.
Cô đã đổi hết tất cả các phương thức liên lạc, thậm chí còn không liên lạc với những bạn học cùng lớp nữa.
Cậu ta tìm thế nào cũng không thấy cô.