Hạ Lăng ngạc nhiên: “Không ăn nữa à?”
Giang Diễn ném lại một câu: “Mất hứng.” rồi mở cửa đi thẳng.
Câu Mỹ Diễm ung dung đứng dậy, ngồi sang phía Giang Diễn vừa ngồi.
Hạ Lăng vừa buồn cười vừa bất lực nhìn cô ấy: “Em chọc tức cậu ấy làm gì?”
Câu Mỹ Diễm nhướn mày, vẻ mặt vô tội: “Em chọc tức anh ta chỗ nào? Em toàn nói thật thôi mà. Anh ta tự mình tức giận, liên quan gì đến em?”
Hạ Lăng hết cách với cô ấy, đành hỏi: “Giờ Tạ Giai Âm đang làm ở đâu?”
Câu Mỹ Diễm dùng đôi mắt phượng quyến rũ liếc hắn một cái, mím môi cười: “Nói cho anh biết thì khác nào mách cho Giang Diễn? Em sẽ không cho anh ta cơ hội quấy rầy Giai Âm nữa đâu.”
Hạ Lăng bật cười: “Sao em tốt với Tạ Giai Âm thế? Anh sắp ghen tị rồi đấy.”
Câu Mỹ Diễm cười, nói đùa: “Vì em chỉ có một người bạn này thôi.”
Tạ Giai Âm là tia sáng chiếu rọi vào quãng đời thiếu nữ tăm tối của cô ấy.
Là người khai sáng, giúp cô ấy thức tỉnh bản ngã.
Là người mà mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô ấy lại cảm thấy ấm áp và tràn đầy sức mạnh.
Là người bạn quý giá duy nhất của cô ấy.
Thế nên cô ấy mới ghét Giang Diễn đến vậy.
Hắn dám coi người quan trọng với cô ấy như thế là thế thân của kẻ khác.
Hạ Lăng trông có vẻ quyến rũ nhưng ánh mắt thoáng qua điều gì đó. Hắn luôn cảm thấy giữa Câu Mỹ Diễm và Tạ Giai Âm có một câu chuyện mà hắn không hề hay biết.
Câu Mỹ Diễm chỉ nói rằng cô ấy và Tạ Giai Âm rất hợp nhau.
Nhưng hắn lại nhạy cảm nhận ra ánh mắt Câu Mỹ Diễm nhìn Tạ Giai Âm không giống bạn bè bình thường, mà ẩn chứa sự ngưỡng mộ và khao khát mà có lẽ chính cô ấy cũng không nhận ra.
Mà hắn thực sự không thấy Tạ Giai Âm có điểm gì đáng để ngưỡng mộ hay khao khát cả.
Một người trông có vẻ gì cũng tầm thường, vừa phải.
Dường như không bao giờ phạm sai lầm, cũng không quá nổi bật.
Trông chẳng có gì đặc biệt.
Thế nhưng lại có thể khiến Giang Diễn đặc biệt để ý, Câu Mỹ Diễm thì coi cô là bạn thân.
Vậy thì chỉ có thể chứng minh Tạ Giai Âm có một mặt khác không thể hiện trước mặt người khác.
“Giang Diễn và Triệu Tuyết Ninh thế nào rồi?” Câu Mỹ Diễm đột nhiên hỏi.
Hạ Lăng cười: “Sao thế? Em cũng đang thay Tạ Giai Âm nghe ngóng tình hình à?”
Câu Mỹ Diễm ngạc nhiên nhìn anh, rồi cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, cô ấy căn bản không quan tâm mấy chuyện này. Là em tự thấy tò mò thôi.”
Hạ Lăng hơi ngạc nhiên: “Cô ấy đã vượt qua nhanh vậy sao?”
Hắn nghe Giang Diễn nói, Tạ Giai Âm chia tay đau khổ lắm cơ mà.
Mới có hơn một tháng, nếu yêu sâu đậm, sao có thể dễ dàng quên đi như vậy được.
Câu Mỹ Diễm nghĩ thầm, Tạ Giai Âm căn bản chưa từng bước vào, thì làm gì có chuyện bước ra?
Cô ấy lại chuyển chủ đề: “Em đang hỏi anh chuyện của Giang Diễn và Triệu Tuyết Ninh cơ mà!”
Hạ Lăng nói: “Giang Diễn cũng không nói với anh nhưng dạo này hai người họ gặp nhau khá thường xuyên.”
Câu Mỹ Diễm hỏi: “Triệu Tuyết Ninh không phải là trưởng nhóm violin của dàn nhạc nào đó sao? Sao tự nhiên lại rảnh rỗi thế.”
Hạ Lăng đáp: “Tay cô ấy bị thương nhẹ, đang trong thời gian dưỡng thương.”
Câu Mỹ Diễm hừ một tiếng: “Thảo nào.”
Hạ Lăng vẫn cười, hắn khá thích tính cách yêu ghét rõ ràng của Câu Mỹ Diễm.
Món ăn đã gọi lần lượt được mang lên.
Câu Mỹ Diễm ăn uống uể oải, Hạ Lăng nói gì cô cũng ậm ừ cho qua.
Một lúc sau, cô ấy cuối cùng không kìm được hỏi Hạ Lăng: “Triệu Tuyết Ninh có gì đặc biệt? Sao lại có thể trở thành ánh trăng sáng trong lòng Giang Diễn chứ?”
Hạ Lăng ăn gần xong, cầm tách trà bên cạnh lên uống một ngụm, rồi mới chậm rãi nói: “Triệu Tuyết Ninh chưa chắc đã có gì đặc biệt, chỉ là yêu mà không có được nên mới thành ánh trăng sáng, nốt chu sa. Nếu có được rồi, có lẽ cũng chỉ là hạt cơm nguội dính trên bát, hay vết máu muỗi trên tường mà thôi.”