Nghiêm Cẩn Cẩn với mái tóc xanh lam ướt đẫm mồ hôi, càng giống một mỹ nam bước ra từ truyện tranh. Cậu ấy vừa đi về phía rìa sân, vừa liếc mắt về phía bên ngoài, gần đường lớn, mắt chợt sáng lên, vỗ vai Trần Uyên bên cạnh: “Ê, Trần Uyên, nhìn kìa.”
Trần Uyên hất tóc, nghe Nghiêm Cẩn nói, quay đầu nhìn sang, ánh mắt thờ ơ bỗng chốc ngưng đọng.
Tạ Giai Âm đang đứng đó cùng một cô gái khác, xem các chàng trai chơi bóng rổ. Có lẽ vì đứng xa, nên cô không nhìn về phía cậu ta, mà đang nhìn những người ở sân bóng rổ gần cô nhất.
Đúng lúc này, Câu Mỹ Diễm huých tay Tạ Giai Âm: “Ê, Giai Âm, nhìn sân trong cùng kìa, có anh chàng đẹp trai quá.”
Tạ Giai Âm vốn hơi cận nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày nên cô không đi cắt kính, đẩy gọng kính không độ trên sống mũi, nhìn về phía đó, chỉ thấy được một bóng dáng lờ mờ.
Một chàng trai cao gầy, da trắng, trong võng mạc của cô có chút lấp lánh, tuy không nhìn rõ mặt nhưng theo bản năng, cô nghĩ đó chắc chắn là một anh chàng đẹp trai, hơn nữa còn cảm nhận được mơ hồ rằng anh chàng đó cũng đang nhìn về phía này.
Trần Uyên không những không cận, mà thị lực còn rất tốt, nên có thể thấy rõ Tạ Giai Âm đang nhìn cậu ta không chớp mắt, trên mặt còn nở nụ cười, cậu ta cau mày, mặt lạnh tanh.
Đúng lúc này, một cô gái mặc váy xếp ly chạy tới, đưa cho Trần Uyên một chai nước khoáng: “Trần Uyên, nước của cậu này.”
Câu Mỹ Diễm cảm thán: “Chậc, trai đẹp đều có bạn gái rồi.”
Tạ Giai Âm cười: “Sao cậu biết là bạn gái, mình thấy không giống lắm.”
Cách cô gái kia đưa nước không giống dáng vẻ của một cô bạn gái.
Trần Uyên ở phía xa thấy Tạ Giai Âm vẫn nhìn về phía mình, không biết đang cười nói gì với cô gái bên cạnh.
Cậu ta bỗng thấy trong lòng bực bội, mặt không cảm xúc nhận lấy chai nước từ tay cô gái: “Cảm ơn.”
Nghiêm Cẩn Cẩn bên cạnh cũng phải ngạc nhiên, nhìn cô gái kia thêm vài lần, đúng là một cô nàng xinh xắn, eo thon chân dài, da trắng.
Cô gái rõ ràng không ngờ cậu ta sẽ nhận nước của mình, có chút thụ sủng nhược kinh, mặt đỏ bừng: “Không... không có gì.”
Ai cũng biết, tuy có rất nhiều người đưa nước cho Trần Uyên nhưng Trần Uyên không bao giờ nhận nước của người khác.
“Đi thôi.” Tạ Giai Âm nói với Câu Mỹ Diễm, rồi quay người đi về phía trước.
Câu Mỹ Diễm đi theo nhưng vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn, có vẻ rất lưu luyến.
“Cho cậu đấy.” Mặt Trần Uyên sa sầm, ném chai nước cho Nghiêm Cẩn Cẩn, rồi đi thẳng về phía rìa sân.
Nghiêm Cẩn Cẩn theo phản xạ bắt lấy chai nước, đôi mắt to tròn ngây thơ ngượng ngùng nhìn cô gái đưa nước vẫn chưa rời đi, mặt lộ vẻ khó xử, cười gượng với cô ấy, rồi vội vàng đuổi theo Trần Uyên: “Nước người ta đưa cho cậu, cậu đưa cho tôi làm gì?”
“Cho cậu nước uống miễn phí không tốt à?” Trần Uyên mặt không cảm xúc xách túi lên rồi đi thẳng.
“Ê! Trần Uyên, cậu không chơi nữa à?” Một bạn học đang nghỉ ngơi uống nước bên sân hỏi.
“Không chơi nữa.”
Trần Uyên đáp gọn lỏn, rồi đi thẳng, không thèm quay đầu lại.
---
Nghiêm Cẩn Cẩn xách cặp lên, chào bạn cùng lớp: “Tôi cũng không chơi nữa, tôi về trước đây!” Rồi chạy theo Trần Uyên.
“Cậu sao thế? Vừa nãy không phải còn chơi rất hăng sao, tự dưng lại nghỉ?” Cậu ấy vừa hỏi vừa liếc sắc mặt Trần Uyên, thấy mặt cậu ta hằm hằm, rõ là khó chịu.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy người chướng mắt thôi.” Trần Uyên với khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, u ám nói.
“Ai cơ?” Nghiêm Cẩn Cẩn tò mò hỏi.
Trần Uyên không nói một lời, chỉ lầm lì bước đi.
---
Tạ Giai Âm tiễn Câu Mỹ Diễm lên xe, đang định quay về phòng trực thì bất ngờ thấy Nghiêm Cẩn Cẩn tóc xanh lam nổi bật và Trần Uyên đang đi về phía này.
Hai người này cùng xuất hiện, sức hút tăng gấp đôi, đúng là bữa tiệc visual cho hội mê trai đẹp.