Đúng vậy.
Sao anh ta lại không vui chút nào?
Anh ta đã được toại nguyện chia tay với Tạ Giai Âm, cô cũng không hề dây dưa với anh ta, dứt khoát sạch sành sanh, anh ta có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi người mình thực sự thích.
Nhưng tại sao, anh ta dường như chẳng thể nào vui nổi?
---
“Cậu có phải thật sự là nam hay nữ cậu cũng không thích không?”
Khi Câu Mỹ Diễm hỏi câu này, Tạ Giai Âm nhìn cô ấy mỉm cười, rồi nói: “Thích chứ.”
Chỉ là tình cảm của cô là kiểu thích hời hợt, nhìn thấy người có ngoại hình ưa nhìn thì nảy sinh hảo cảm nhưng không đủ mãnh liệt để nảy sinh ham muốn chiếm hữu, càng không thể bất chấp tất cả để yêu một người.
Cô đã tận mắt chứng kiến số phận của Lý Ngọc Lan.
Lý Ngọc Lan cả đời theo đuổi tình yêu, luôn cố gắng phó thác số phận mình cho đàn ông, tìm kiếm trong hết người đàn ông này đến người đàn ông khác nhưng vĩnh viễn không có được hạnh phúc thực sự.
Tạ Giai Âm khi còn nhỏ khao khát tình yêu, khi còn trẻ cũng từng thực sự nghĩ rằng mình đã có một gia đình, dốc hết sức lực để trân trọng gia đình đó.
Cô cũng đã từng có hạnh phúc ngắn ngủi nhưng tất cả chỉ như ảo ảnh, thoáng chốc tan vỡ.
Cô tỉnh ngộ nhanh hơn Lý Ngọc Lan, trên đời này, ngoại trừ bản thân cô, không ai có thể khiến cô dựa dẫm mãi mãi.
“Có lẽ là do cậu chưa gặp được người đó thôi.” Câu Mỹ Diễm nói.
“Có lẽ vậy.” Tạ Giai Âm không phản bác cô ấy, chỉ mỉm cười.
Ngoài cửa sổ, lác đác có sinh viên đi qua, luôn có vài gương mặt trẻ trung tuấn tú.
Câu Mỹ Diễm không nhịn được cảm thán: “Giờ thì mình biết công việc này của cậu tốt ở điểm nào rồi, ngày nào cũng được ngắm trai đẹp trẻ trung.”
Tạ Giai Âm cười nói: “Trai đẹp thực sự thì cậu còn chưa thấy đâu.”
Trần Uyên, Hạ Chu, Nghiêm Cẩn Cẩn và cả cậu bạn mượn ô hôm nọ, bốn người họ có lẽ là những chàng trai đẹp nhất mà cô từng thấy kể từ khi làm việc ở đây, mỗi người một vẻ, có lẽ còn có những chàng trai đẹp khác nhưng cô tạm thời chưa nhìn thấy.
Tạ Giai Âm đột nhiên nhớ đến hôm cậu bạn mượn ô đến trả ô, cậu ấy đi từ trên lầu xuống, chỉ lặng lẽ đặt ô lên bệ cửa sổ, nói một câu cảm ơn, rồi rời đi, Tạ Giai Âm cầm vào xem, trên ô không có một giọt mưa nào, giống như đã được cậu ấy lau chùi cẩn thận rồi mới trả lại.
“Vậy lần sau mình lại đến xem.” Câu Mỹ Diễm cười nói, sau đó nhìn Tạ Giai Âm, dò hỏi: “Sau này mình có thể thường xuyên đến tìm cậu chơi không?”
Không hiểu sao, khi ở bên Tạ Giai Âm, tâm trạng cô ấy luôn cảm thấy rất tĩnh lặng và bình yên.
Cô ấy là một người đã bị tiền bạc và dục vọng làm cho mục ruỗng hoàn toàn nhưng khi ở bên Tạ Giai Âm, lại có thể có được khoảnh khắc bình yên và thỏa mãn.
“Đương nhiên là được.” Tạ Giai Âm nói: “Chỉ cần cậu không chê mình ở đây nhàm chán, lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến.”
Câu Mỹ Diễm nhìn ý cười nhạt trên môi Tạ Giai Âm, không nhịn được hỏi: “Ở đây có ai theo đuổi cậu không?”
Tạ Giai Âm ngạc nhiên nhìn cô ấy, ánh mắt ánh lên ý cười, đôi mắt sau cặp kính long lanh: “Ai mà thèm theo đuổi mình chứ? Ở đây thiếu gì mấy cô bé vừa trẻ vừa xinh.”
Cô biết mình cũng không đến nỗi nào nhưng ở cái trường đại học này, đâu đâu cũng thấy mấy cô nàng mười tám, đôi mươi xinh xắn. Đôi khi lướt qua những nhóm bạn trẻ trung, tràn đầy sức sống trên đường, cô cũng thoáng chạnh lòng, cảm thấy mình hình như đã “có tuổi” thật rồi.
Nhưng ngẫm lại thời con gái của mình, hình như cô cũng chưa từng được sống vô tư, hồn nhiên như vậy, nghĩ đến cũng có chút buồn.
Câu Mỹ Diễm nhìn Tạ Giai Âm, nhận ra cô chính là kiểu người “đẹp mà không biết mình đẹp”, hoàn toàn không ý thức được sức hút của bản thân.
Vẻ đẹp của Tạ Giai Âm không nằm ở vẻ bề ngoài, mà ở khí chất xa cách, lạnh lùng toát ra một cách tự nhiên. Càng lạnh lùng, xa cách, người ta lại càng muốn đến gần, muốn trở thành ngoại lệ. Ít nhất là với Câu Mỹ Diễm, cô ấy cảm thấy như vậy.