Nhưng sự thật không phải vậy.
Mỗi ngày về nhà, anh ta đều thấy trống trải. Không còn ai đợi anh ta về, dù muộn đến mấy. Mỗi tối mở cửa, anh ta đều thấy nhà cửa tối om, lạnh lẽo.
Tối ngủ, anh ta mơ màng, cứ tưởng Tạ Giai Âm ở bên cạnh, theo thói quen ôm cô, lần nào cũng ôm hụt.
Không chỉ anh ta, Nếp cũng có vẻ không ổn. Cả ngày ủ rũ, đồ hộp yêu thích cũng không thèm ăn. Dắt nó đi dạo cũng không có tinh thần. Kể cả khi anh ta ở nhà, Nếp vẫn cứ nằm lì ở cửa, như thể đang đợi Tạ Giai Âm về.
Tối anh ta về, Nếp lại phấn khích chạy ra cửa, tìm kiếm xung quanh, như thể Tạ Giai Âm sẽ về cùng anh ta vậy. Nó còn chạy ra chỗ thang máy, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, anh ta lại thấy nhói lòng.
Gần đây anh ta bắt đầu nghi ngờ, liệu Tạ Giai Âm có thật sự yêu anh ta nhiều như vậy không.
Không thì sao cô lại có thể nhẫn tâm đến thế, cả anh ta và Nếp, cô nói bỏ là bỏ, dứt khoát sạch sành sanh, quyết liệt như vậy.
“Sao? Hối hận vì chia tay với Tạ Giai Âm rồi à?” Hạ Lăng liếc thấy vẻ mặt ủ rũ mà chính Giang Diễn cũng không nhận ra, đột nhiên cười nói.
“Sao có thể!” Giang Diễn theo bản năng cao giọng.
Anh ta vốn dĩ chưa từng coi trọng mối quan hệ này, ở bên nhau chỉ là vì cảm giác mới mẻ, vui vẻ nhất thời, chỉ là... khi ở bên Tạ Giai Âm, trong lòng anh ta luôn mơ hồ cảm thấy, Tạ Giai Âm có gì đó khác biệt nhưng khác biệt ở đâu, anh ta không nói rõ được, cũng luôn cố tình lảng tránh việc tìm hiểu sâu xa.
Hạ Lăng khẽ nhướng mày, sau đó hỏi: “Hai người chia tay xong, cô ấy có liên lạc với cậu không?”
“Không.” Giang Diễn dừng một chút, rồi lại chột dạ bổ sung: “Tôi chặn cô ấy rồi.”
Hạ Lăng có chút kinh ngạc nhìn anh ta: “Tuyệt tình đến thế cơ à?”
Giang Diễn đột nhiên kích động: “Cậu cũng thấy quá tuyệt tình đúng không?!”
Hạ Lăng: “?”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn nhỏ hơn Hạ Lăng nửa tuổi, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Nhưng đôi khi Hạ Lăng cảm thấy, Giang Diễn cứ như một đứa trẻ chưa lớn, còn ấu trĩ hơn cả Hạ Chu kém họ cả một khoảng xa.
Giang Diễn từ nhỏ muốn gì được nấy, chưa bao giờ phải tốn công sức để đạt được thứ gì.
Có những thứ, nếu bạn không dùng đến, nó sẽ cùn đi.
Giang Diễn đã trải qua rất nhiều mối tình nhưng Hạ Lăng cảm thấy, Giang Diễn chưa từng có một mối tình thực sự nào, đối với anh ta, yêu đương chỉ như một trò chơi, bạn gái thì như món đồ chơi, chỉ cốt tìm kiếm sự mới mẻ.
Anh ta căn bản không hiểu tình cảm là gì.
Hạ Lăng thậm chí còn nghi ngờ, liệu Giang Diễn có thực sự thích Triệu Tuyết Ninh đến thế, hay chỉ là vì thứ không có được luôn là thứ tốt nhất.
Hắn cười trên nỗi đau của người khác: “Giang Diễn, là Tạ Giai Âm chặn cậu đúng không?”
Giang Diễn: “...”
Hạ Lăng nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Giang Diễn mà đoán ra được đáp án, không nhịn được nhướng mày: “Không ngờ đấy, Tạ Giai Âm trông dịu dàng hiền lành như vậy, lại có khí phách đến thế.”
Giọng điệu còn có phần tán thưởng.
Giang Diễn càng thêm buồn bực: “Vừa nãy cậu còn nói tuyệt tình cơ mà.”
Hạ Lăng cười nói: “Nếu là cậu chặn cô ấy, thì đúng là tuyệt tình thật nhưng nếu là Tạ Giai Âm chặn cậu, thì tôi hoàn toàn có thể hiểu được, cậu là người bỏ rơi người ta trước, làm tổn thương trái tim người ta, còn không cho phép người ta chặn cậu à? Cậu cũng bá đạo quá rồi.”
Giang Diễn có khổ mà không nói nên lời, tâm trạng vốn đã tệ hại nay lại càng tệ hơn, tức giận nhìn chằm chằm Hạ Lăng: “Rốt cuộc cậu là bạn của ai vậy?”
Hạ Lăng cười cầm một quả bowling lên, nói: “Tôi chỉ thấy lạ thôi, là cậu muốn chia tay với Tạ Giai Âm, giờ đã được như ý nguyện rồi, sao cậu trông chẳng vui vẻ gì cả?”
Giang Diễn đột nhiên sững người.