Nghiêm Cẩn Cẩn lại im lặng, thất thần.
Trần Uyên đột nhiên cười một tiếng, kéo ghế máy tính ra ngồi xuống, sau đó nhìn họ, đôi mắt đẹp sắc bén: “Nếu đã nói toạc hết ra rồi, vậy thì như lời Hạ Chu nói, cạnh tranh công bằng.”
Nghiêm Cẩn Cẩn đột nhiên hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các cậu nói công bằng cái quái gì với tôi! Các cậu đều lừa tôi!”
Trần Uyên lạnh nhạt nói: “Tôi thích người ta lâu như vậy, cậu đột nhiên nhảy vào tranh giành, tôi còn chưa nói gì, cậu có gì mà phải nói?”
Nghiêm Cẩn Cẩn lại nghẹn họng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây