Trong lòng Trần Uyên vừa đắc ý, vừa thỏa mãn, lại có chút vui sướng thầm kín, khóe miệng lại nhịn không được cong lên, cậu ta ho nhẹ một tiếng, kìm nén ý cười: “Thôi được rồi, chị đi ngồi đi, tôi không gọi chị nữa.”
Tạ Giai Âm lại ngồi xuống, vừa ngồi xuống, cô liền cảm thấy có gì đó không ổn, hình như phía dưới hơi ướt.
Tim cô hẫng một nhịp, theo bản năng đưa tay sờ ra sau, quả nhiên sờ thấy một mảng ướt, nhìn lại, đầu ngón tay dính một vệt đỏ nhạt.
Bà dì của cô ghé thăm rồi.
Kỳ kinh nguyệt của Tạ Giai Âm chưa bao giờ đúng ngày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây