Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Thất Nghiệp Đổi Nghề

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

Hạ Chu cẩn thận bỏ tay xuống.

“Hơi đau một chút, cậu ráng chịu nhé.” Tạ Giai Âm nói. Sau đó, cô che chỗ bị va đập trên đầu cậu, bàn tay vừa chạm vào đã cảm nhận được vết sưng, cô xoa rất nhẹ nhưng Hạ Chu vẫn hít hà, xuýt xoa không ngừng.

“Đau lắm hả?” Lực tay của Tạ Giai Âm nhẹ đi, giọng nói cũng dịu lại theo, nghe vô cùng êm ái.

Hạ Chu đau đến mức hít hà nhưng nghe Tạ Giai Âm hỏi han ân cần như vậy, cậu bỗng thấy cơn đau này cũng có thể chịu được.

“Cũng tạm...”

Tạ Giai Âm mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, có dây buộc, hai dải dây ở eo thắt ra sau thành hình nơ bướm, tôn lên vòng eo thon thả.

Lúc Hạ Chu đang xuýt xoa, ánh mắt cậu vô thức dừng lại trên chiếc nơ, đến nỗi tiếng hít hà cũng bất giác ngừng bặt.

Eo cô nhỏ quá, cảm giác như cậu chỉ cần xòe tay ra là có thể ôm trọn.

Lòng bàn tay Hạ Chu bỗng nhiên ngứa ngáy, may mà cậu kịp thời ngăn lại ý nghĩ kỳ quặc này, cậu ra sức chà hai tay lên quần, xua đi cảm giác rạo rực muốn làm gì đó.

Cậu ép mình dời mắt khỏi eo cô, vừa ngẩng lên, ánh mắt lại không thể rời đi được nữa.

Chiếc váy của Tạ Giai Âm là kiểu cổ vuông, để lộ một khoảng da trắng nõn cùng xương quai xanh tinh tế, đẹp đẽ, phía trên là cần cổ thon dài, trắng ngần và chiếc cằm tròn trịa, nhỏ nhắn.

Hạ Chu trước giờ không hiểu nổi, tại sao các cô gái lại mê mẩn xương quai xanh đến vậy, cậu không hề thấy hai đường xương nhô ra đó có gì đặc biệt nhưng giờ đây cậu đang dần thay đổi suy nghĩ, cậu nhìn chằm chằm vào hai đường xương mà trước đây cậu chưa từng để ý, cảm nhận rõ ràng vẻ đẹp của nó.

Đó là một vẻ đẹp tinh tế, mỏng manh, dễ vỡ, được bao bọc bởi làn da trắng mịn.

Tim Hạ Chu bỗng đập nhanh một cách khó hiểu, theo sau đó là cảm giác hồi hộp không rõ nguyên do, càng hồi hộp, tim cậu càng đập nhanh, nhanh đến mức mặt cậu bắt đầu nóng bừng, cậu bất an, lo lắng, bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên, vô thức ưỡn thẳng lưng.

Tạ Giai Âm đang xoa nhẹ vết sưng trên đỉnh đầu cậu, bỗng nhiên tay cô bị đầu cậu đẩy lên, cô ngạc nhiên cúi xuống nhìn cậu.

Đúng lúc này, Hạ Chu cũng ngẩng đầu lên và rồi, một cách rất đột ngột, nhịp tim đang đập nhanh của cậu bỗng hẫng một nhịp, cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.

“Sao vậy?” Tạ Giai Âm nghi hoặc hỏi.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc với Tạ Giai Âm vang lên từ ngoài cửa.

“Hạ Chu, cậu đang làm gì thế?”

Giọng nói trong trẻo, sảng khoái, đầy vẻ tò mò.

Tạ Giai Âm khựng lại, sau đó quay đầu nhìn ra, trong lòng có chút... chấn động.

Cô không ngờ “Gấu Chó Tay To” ngoài đời lại trông như thế này.

Nghiêm Cẩn Cẩn vừa bước vào từ cửa.

Cậu ấy nhuộm một mái tóc màu xanh lam rất nổi bật, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn như nai con ngập tràn vẻ tò mò, khuôn mặt trông chỉ cao khoảng mét sáu tám nhưng thực tế cậu ấy lại rất cao, cao ngang Trần Uyên đứng phía sau, đều hơn mét tám, cứ như một nhân vật bước ra từ phim hoạt hình vậy.

Nghiêm Cẩn Cẩn chỉ tò mò liếc nhìn Tạ Giai Âm hai cái rồi quay sang Hạ Chu: “Hạ Chu, cậu đang làm gì ở đây thế?” Cậu ấy lại ngửi thấy mùi dầu xoa bóp nồng nặc trong không khí, có vẻ hơi khó chịu nói: “Mùi gì thế này?”

Trần Uyên đi vào sau, vẫn như mọi khi, mặt lạnh tanh, không cảm xúc, thậm chí còn không thèm nhìn Tạ Giai Âm.

Căn phòng trực nhỏ bé, đột nhiên có thêm ba chàng trai cao hơn mét tám, lập tức trở nên chật chội, bức bối, ngay cả không khí cũng thay đổi, Tạ Giai Âm lặng lẽ lui vào góc, chỉ liếc nhìn Trần Uyên một cái, thấy cậu ta hoàn toàn không muốn nhìn mình, cô cũng quay đi, giả vờ không quen biết cậu ta.

Hạ Chu đang thầm đỏ mặt, tim đập thình thịch, không nhịn được len lén liếc nhìn Tạ Giai Âm đang đứng trong góc, ấp úng nói: “Đầu tôi bị va vào đâu đó, xoa chút dầu thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (3)