Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Thất Nghiệp Đổi Nghề

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Tạ Giai Âm lạnh nhạt nói: “Không có.”

Hạ Chu nài nỉ: “Thế hôm nay cô đến đây bằng gì?”

Tạ Giai Âm: “Cho người khác mượn rồi.”

Hạ Chu cứng họng, thấy Tạ Giai Âm lại cúi đầu đọc sách, không thèm nhìn mình nữa, mặt vẫn còn hằm hằm, không hiểu sao cậu lại dịu giọng xuống, nịnh nọt: “Thôi mà, tôi xin lỗi, vừa nãy tôi không cố ý, tôi xin lỗi cô.”

Tạ Giai Âm cũng không ngờ tới. Cô không phải là người hay chấp nhặt, hơn nữa vừa rồi cũng chỉ là nhất thời bực bội, giờ nghe cậu chủ động xin lỗi, lại thấy thái độ của mình có phần hơi lạnh lùng, dù sao thì quản lý trước cũng bị sinh viên khiếu nại mà phải nghỉ việc, thế là cô cố gắng xoa dịu cảm xúc bực dọc trong lòng, nét mặt cũng giãn ra, rồi mới ngẩng đầu lên.

Và rồi cô thấy Hạ Chu đang nằm bò ra bậu cửa sổ, nhìn cô với vẻ mặt đáng thương.

Tạ Giai Âm không khỏi nghĩ thầm, đúng là người đẹp trai thì luôn được ưu ái, nhìn gương mặt ưa nhìn này làm ra vẻ đáng thương, hình như cho dù cậu có thật sự phạm lỗi gì, thì cũng không nỡ trách mắng. Cô dịu giọng xuống một chút: “Không sao. Nhưng mà ở đây tôi thật sự không có ô, vừa cho bạn học khác mượn rồi, cậu lên lầu lấy đi nhé.”

Hạ Chu thấy cô không giận mình nữa, lập tức tươi cười hớn hở: “Cô không giận tôi là được rồi ạ.”

Dứt lời, liền thấy Tạ Giai Âm kéo ngăn tủ ra, lấy từ bên trong ra một vật, sau đó đưa tới trước mặt cậu.

“Đây là chứng minh thư của tôi.”

Hạ Chu không ngờ cô lại thực sự đưa chứng minh thư cho cậu xem, ánh mắt đầu tiên của cậu không phải là xem ngày tháng năm sinh của cô, mà là xem ảnh trên chứng minh thư.

Trong ảnh, trông cô có vẻ trẻ hơn, giống như mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc dài đen nhánh vén ra sau tai, đôi mắt không đeo kính đặc biệt đen láy, nhìn thẳng vào ống kính, rất xinh đẹp.

Ảnh chứng minh thư mà chụp được như vậy, đã là rất hiếm có rồi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Chu nhìn thấy dáng vẻ không đeo kính của cô, hơn nữa còn là dáng vẻ thời thiếu nữ, ánh mắt nhịn không được dừng lại mấy giây.

Lần thứ hai anh mới nhìn đến ngày tháng năm sinh của cô, trong đầu nhanh chóng tính nhẩm, vậy mà vừa tròn ba mươi.

Tạ Giai Âm thu lại chứng minh thư, bỏ lại vào ngăn kéo: “Cậu đã xem chứng minh thư của tôi rồi, sau này đừng có nói lung tung nữa.”

Hạ Chu không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ đùa với cô một chút thôi.”

Tạ Giai Âm nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Đối với cậu có thể chỉ là một câu nói đùa nhưng đối với tôi, đó là uy hiếp.”

Hạ Chu ngây ra một lúc, sau đó cũng có chút chột dạ: “Xin lỗi cô...”

Tạ Giai Âm: “Không cần, chỉ là lần sau đừng có đem công việc của tôi ra đùa cợt nữa.”

Hạ Chu hệt như một chú chó lớn đang nghe lời dạy dỗ, nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu: “Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”

Tạ Giai Âm nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.

Hạ Chu chớp chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng thẳng lưng lên --

“Rầm!” một tiếng! Đầu cậu đập mạnh vào thanh chắn trên cửa sổ, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, cậu ôm đầu ngồi xổm xuống.

Tạ Giai Âm cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Một lát sau.

Hạ Chu ôm cục u trên đầu, một người cao một mét tám sáu co quắp trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng trực ban của Tạ Giai Âm, vẻ mặt tủi thân nhìn Tạ Giai Âm lục tung đồ đạc tìm thuốc.

Tạ Giai Âm nhớ lúc dọn dẹp đã nhìn thấy một lọ dầu hoa đỏ nhưng lúc này tìm lại không thấy, Hạ Chu ở phía sau còn liên tục rên rỉ vì đau, cô kiên nhẫn tìm một lúc lâu mới thấy ở góc tủ.

Kiểm tra hạn sử dụng xong mới vặn nắp đổ một ít ra lòng bàn tay, mùi hăng nồng lập tức xộc lên, cô dùng tay kia úp lên, xoa lòng bàn tay, làm nóng dầu hoa đỏ, sau đó đi đến trước mặt Hạ Chu vẫn đang ôm đầu: “Bỏ tay xuống, tôi bôi cho cậu ít dầu hoa đỏ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (3)