Tạ Giai Âm vội vàng rót cho cậu một cốc nước bằng cốc dùng một lần. Cậu uống một hơi cạn sạch, mồ hôi theo đường cằm sắc sảo chảy xuống cần cổ thon dài, rồi thấm vào cổ áo. Cổ áo phông đen của cậu đã ướt đẫm.
Tạ Giai Âm lại rót thêm một cốc nữa, cậu vẫn uống một hơi hết sạch, trả lại cốc cho Tạ Giai Âm rồi nói: “Cảm ơn, không cần nữa đâu.”
Sau đó, cậu lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Chiếc quạt trần trên đầu dù đã bật số to nhất nhưng vẫn quay uể oải. Tạ Giai Âm thấy mồ hôi trên tóc Trình Tư Việt đã nhỏ giọt xuống, liền lấy một quyển sách đứng bên cạnh quạt cho cậu.
Động tác trên tay cậu khựng lại, mím môi, nếm được vị mặn của mồ hôi. Cậu ngước đôi mắt trắng nhợt lên nhìn cô: “Không cần đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây