Hứa Triều là giảng viên vật lý, nghe đến chức danh này thôi đã thấy xa cách, Tạ Giai Âm lại càng nhớ đến những lúc Hứa Triều giảng bài cho cô, cô như lạc vào sương mù, chẳng hiểu gì cả.
Cô không ngờ lại gặp anh ở đây. Cô nghe nói các giảng viên trong trường đều có nhà ăn riêng, đồ ăn rất ngon nhưng nhà ăn số ba của Đại học Nam Viễn cũng rất nổi tiếng, thỉnh thoảng họ cũng ghé qua đây đổi gió.
Hứa Triều có lẽ không muốn người khác biết họ quen nhau, đặc biệt là trước mặt các đồng nghiệp và tiền bối.
Tạ Giai Âm nghĩ vậy, nên cũng không định tiến lên chào hỏi, tránh gây thêm phiền phức. Cô định lẳng lặng đi lẫn trong đám sinh viên nhưng Hứa Triều, người đang đi ngược chiều, đột nhiên dừng bước.
“Ăn rồi à?”
Đôi mắt màu hổ phách của Hứa Triều khóa chặt Tạ Giai Âm, người đang cúi đầu đi lẫn trong đám sinh viên.
Giọng anh đều đều, tự nhiên.
Tạ Giai Âm còn không chắc anh có đang nói chuyện với mình không, vì mấy sinh viên xung quanh cô cũng ngập ngừng chậm bước.
Giảng viên Trang đi cùng Hứa Triều cũng nghi hoặc dừng lại, nhìn đám sinh viên, rõ ràng cũng không biết anh đang nói chuyện với ai.
Tạ Giai Âm hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Hứa Triều đang nhìn mình, rõ ràng là đang nói chuyện với cô.
Những sinh viên xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Ngay cả giảng viên Trang cũng nhìn cô, đánh giá tuổi tác rồi hỏi Hứa Triều: “Cậu quen à?”
Hứa Triều thản nhiên đáp: “Học trò cũ của tôi.”
Có thể khiến Hứa Triều chủ động dừng lại chào hỏi, hẳn là một học trò không tầm thường.
Giảng viên Trang không khỏi nhìn Tạ Giai Âm thêm vài lần.
Việc Hứa Triều chủ động chào hỏi đã đủ khiến Tạ Giai Âm ngạc nhiên, không ngờ anh lại còn giới thiệu cô như vậy.
—— Học trò cũ.
Anh từng kèm cô học, cũng coi như là thầy của cô.
Tạ Giai Âm vốn không muốn chào hỏi Hứa Triều vì sợ gây rắc rối cho anh nhưng vì anh đã chủ động bắt chuyện, cô cũng không phải người rụt rè, liền thoải mái chào lại: “Chào thầy Hứa ạ.”
Cô cũng mỉm cười với giảng viên Trang không quen biết, coi như chào hỏi.
Nhớ đến câu hỏi ban nãy của anh, cô nhìn khay cơm trong tay, vội đáp: “Em ăn xong rồi ạ.”
Hứa Triều hỏi: “Công việc thế nào?”
Tạ Giai Âm đáp: “Cũng tốt ạ.” Cô lại hỏi han: “Sao giờ này thầy mới đi ăn ạ?”
Trong đôi mắt nhạt màu của Hứa Triều dường như có chút dao động: “Ừm.”
Tạ Giai Âm lễ phép nói: “Vậy thầy mau đi ăn đi ạ.”
Hứa Triều không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, rồi cùng giảng viên Trang rời đi.
Tạ Giai Âm cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng trước mặt Hứa Triều, không hiểu sao cô lại hơi căng thẳng. Cô trả lại khay cơm, vội vàng mở ô rời khỏi nhà ăn.
Lúc đang đợi lấy cơm, giảng viên Trang vẫn còn tò mò về cô học trò vừa khiến Hứa Triều chủ động bắt chuyện, bèn hỏi: “Giảng viên Hứa, cô học trò này của cậu giờ cũng làm việc ở đây à?”
Hứa Triều: “Ừm.”
Giảng viên Trang hỏi tiếp: “Chuyên ngành gì vậy?”
Hứa Triều: “Quản lý ký túc xá.”
Giảng viên Trang: “...?”
---
Ăn xong, cô quay về ký túc xá, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, sinh viên vội vã đi lại dưới những chiếc ô.
Tạ Giai Âm thong thả bước đi, cô thích những cơn mưa, tiếng mưa rơi tí tách nghe thật dễ chịu. Mưa lâu một chút, bụi bặm trong không khí đều được gột rửa, không khí cũng ẩm ướt, dễ chịu hơn. Những sinh viên xung quanh đều vội vã, chỉ có cô là ung dung bước đi trên những vũng nước.
Cô nghĩ đến việc Hứa Triều vừa chào hỏi mình ở nhà ăn, khóe miệng không khỏi cong lên, cảm thấy anh không thay đổi nhiều so với thời niên thiếu, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, trong sáng và thẳng thắn.
Không ngờ anh vẫn có thể nhận ra cô ngay lập tức, cô tự thấy mình đã thay đổi không ít, lại còn đeo thêm kính.
Không biết lúc Hứa Triều chào cô, dì Lý và dì Trương trong nhà ăn có thấy không nữa.