Tạ Giai Âm nhìn thấy ánh mắt như đang tự hoài nghi bản thân của Trần Uyên, không nhịn được bất đắc dĩ nói: “Tôi thở dài là vì, cậu có đẹp trai đến mấy, thì vẫn là em trai của tôi thôi.”
Vừa nói, cô vừa mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo má cậu ta một cái.
Trần Uyên phản ứng lại sau hai giây, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang nhéo má cậu ta, rồi ghé sát mặt lại gần, gần đến mức khiến Tạ Giai Âm phải ngửa đầu ra sau nhưng cậu ta lại tiến thêm một bước nữa, đôi mắt đen láy như mực đặc: “Chị sẽ không quên, hai chúng ta là chị em không cùng huyết thống, cũng không có quan hệ pháp luật gì đâu nhỉ?... Chị gái.”
Hai chữ “Chị gái” được cậu ta nhấn nhá đặc biệt rõ, giọng nói trong trẻo của thiếu niên bị hạ thấp xuống, lại mang vài phần trầm thấp, bức người.
Da mặt Tạ Giai Âm đột nhiên tê rần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây