Có thể nói anh là niềm tự hào của toàn thể Đại học Nam Viễn.
Là một sự tồn tại như thần thánh.
Trần Uyên cũng sững người, lúc nãy khi đi ngang qua cậu ta không nhìn rõ mặt Hứa Triều, thoáng chốc cũng thu lại cảm xúc trên mặt, nghiêm túc chào hỏi: “Giảng viên Hứa.”
Hạ Chu khi nhìn thấy Hứa Triều thì càng kinh ngạc hơn.
Cậu khác với Trần Uyên và Nghiêm Cẩn Cẩn, cậu quen biết Hứa Triều từ trước khi anh trở thành giảng viên, dù kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép chào một tiếng: “Anh Hứa Triều.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây