Cậu, người vốn không thèm tìm bạn chơi cùng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Bạn chơi cùng này của cậu tính tiền thế nào?”
Nghiêm Cẩn Cẩn lập tức cảnh giác, tắt mic game trước, sau đó mới nói: “Cô ấy không nhận đơn nữa rồi.”
“Xì! Tôi có nói là muốn thuê đâu.” Hạ Chu nói: “Cậu kéo tôi chơi với cô ấy một ván đi.”
Nghiêm Cẩn Cẩn không do dự từ chối: “Không kéo.” Cười lạnh hai tiếng: “Trước đây không phải cậu chê tôi gà không chịu chơi với tôi à.”
Hạ Chu: “Tối qua tôi không gọi cậu đến à, là cậu tự không chơi mà.”
Một lát sau, Hạ Chu không cam tâm hỏi: “Cậu chắc chắn Quan Âm Tay To này là nữ chứ? Cô ấy đã mở mic chưa? Tôi thấy phong cách chơi game của cô ấy mạnh mẽ như vậy không giống nữ đâu, cậu đừng để bị lừa đấy.”
Nghiêm Cẩn Cẩn đắc ý nói: “Tất nhiên là mở rồi! Không những là nữ, giọng còn cực kỳ hay, kiểu vừa lạnh lùng vừa trưởng thành ấy, lần đầu tiên tôi nghe mà tê cả người.”
Hạ Chu khinh thường “xì” một tiếng, lại gửi lời mời: “Này, Cẩn Cẩn, chơi một ván thôi, rủ cả Trần Uyên đi, chúng ta chơi bốn người.”
Trần Uyên không thèm quay đầu lại nói: “Đừng gọi tôi, tôi không rảnh.”
Hạ Chu: “...”
Nghiêm Cẩn Cẩn căng thẳng nói: “Đừng nói chuyện với tôi nữa, vòng bo cuối rồi.”
---
Tạ Giai Âm dẫn Nghiêm Cẩn Cẩn “ăn gà” một ván rồi không chơi nữa, nói với cậu ấy một câu rồi thoát game.
Một câu “Về nhà cẩn thận” của Nghiêm Cẩn Cẩn còn nghẹn ở cổ họng, đã thấy Quan Âm Tay To rời khỏi phòng, nhất thời có chút hụt hẫng, mở Wechat lướt xem lịch sử trò chuyện của họ.
Phát hiện ra lần nào cũng là cậu ấy chủ động gửi tin nhắn cho cô, cô trả lời cũng rất ngắn gọn, lần trước cậu ấy gửi tin nhắn cho cô là tuần trước, lần trước nữa là tháng trước, cô đều không trả lời.
Cậu ấy thăm dò gửi thêm một tin nhắn: “Về nhà cẩn thận nhé.”
Không ngờ đối phương lại trả lời rất nhanh: “Ừ.”
Nghiêm Cẩn Cẩn lập tức phấn chấn trở lại: “Lần sau chơi game nhất định phải gọi tôi!”
Tạ Giai Âm trả lời: “Ừ.”
Sau đó, nổi hứng, ấn vào vòng bạn bè của Nghiêm Cẩn Cẩn.
Sau đó, ngay trên dòng trạng thái đầu tiên của Nghiêm Cẩn Cẩn, cô phát hiện ra một tòa nhà quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt về phía cổng trường mới của Đại học Nam Viễn ở đằng xa.
Rồi lại cúi đầu, trong ảnh trên dòng trạng thái của Nghiêm Cẩn Cẩn rõ ràng là cổng trường mới của Đại học Nam Viễn.
Thế giới này không thể nào nhỏ bé đến thế chứ?
Tạ Giai Âm quay lại khung chat của hai người, gửi một tin nhắn:
“Cậu học đại học ở đâu thế?”
“Nam Đại.”
Tạ Giai Âm nhìn chằm chằm hai chữ này, chìm vào suy tư.
Thế giới này thực sự nhỏ bé đến vậy sao?
Cô cúi đầu gõ chữ:
“Đại học Nam Viễn à?”
“Không phải, Học viện Kỹ thuật Chuyên nghiệp Phương Nam.”
“...”
“Haha đùa thôi, là Đại học Nam Viễn đấy, ghê không!”
Một trường đại học nằm trong top 5 toàn quốc, đương nhiên là ghê rồi.
Tạ Giai Âm trả lời qua loa: “Ừ, ghê thật.”
Cô nhìn về phía cổng trường mới sừng sững trong màn đêm, xem ra thế giới này quả thực rất nhỏ bé.
---
Tạ Giai Âm chơi game xong về đến nhà, chắc là do uống chút rượu nên không trằn trọc nhiều mà ngủ thiếp đi rất nhanh.
Sáng hôm sau, năm giờ rưỡi cô đã dậy sớm, đeo cặp kính không độ, vẫn như mọi khi, vệ sinh cá nhân qua loa rồi đi mở cửa ký túc xá nam.
Giờ mở cửa là sáu giờ sáng, Tạ Giai Âm đến sớm hơn mười phút, mở xong cửa lớn, Tạ Giai Âm mới mở cửa phòng trực, rồi khóa trái lại từ bên trong, lôi từ trong góc ra một chiếc giường gấp trải ra, lại lấy từ trong túi ra chiếc chăn mỏng đã chuẩn bị sẵn, nằm xuống đắp chăn rồi ngủ tiếp.
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài phòng trực một lúc lâu mới ngớt, Tạ Giai Âm nằm trên giường gấp trong phòng trực lại ngủ thiếp đi rất nhanh, hơn nữa còn ngủ rất say, không hề bị ảnh hưởng chút nào.