ID game của Tạ Giai Âm là Quan Âm Tay To, thế là cậu ấy liền đổi ID cũ “Vừa Gà Vừa Ham” thành “Gấu Ngựa Tay To”.
Ở ngoài, Tạ Giai Âm không bật mic, cô gõ chữ trả lời.
[Quan Âm Tay To]: “Bận.”
Đối phương lại rụt rè than thở: “Tôi nhắn tin WeChat cho cô, sao cô không trả lời.”
[Quan Âm Tay To]: “Dạo này không dùng nick đó.”
Dù đã đoán được mình kết bạn với nick phụ nhưng nghe chính miệng cô xác nhận, Nghiêm Cẩn Cẩn vẫn thấy hơi buồn.
[Quan Âm Tay To]: “Chơi không?”
Nghiêm Cẩn Cẩn lập tức đáp: “Chơi chơi chơi! Hôm nay mình chơi map Rừng Mưa nhé? Hôm qua tôi với bạn nhảy dù xuống khu huấn luyện, “toang” cả tối, tôi phải phục thù mới được!”
[Quan Âm Tay To]: “Ừ, đi trả thù cho cậu.”
Nghiêm Cẩn Cẩn lại vui vẻ ngay tắp lự, cười hì hì hai tiếng, rồi hỏi: “Vẫn chơi đôi bốn người à?”
[Quan Âm Tay To]: “Ừ, tùy cậu.”
Khóe miệng Nghiêm Cẩn Cẩn cong tít lên tận mang tai.
[Quan Âm Tay To]: “Tối nay không tính phí, kéo cậu “ăn gà” một ván rồi nghỉ.”
Nghiêm Cẩn Cẩn đang vui vẻ, nghe vậy mặt liền xịu xuống: “Lâu lắm không chơi, sao hôm nay lại chơi có tí thế.”
[Quan Âm Tay To]: “Dạo này chắc sẽ online thường xuyên hơn, lúc nào cần “kéo” thì cứ gọi tôi.”
Tâm trạng Nghiêm Cẩn Cẩn lên xuống thất thường, đọc được câu này, cậu ấy lại vui vẻ ngay: “Thật á? Vậy sau này chơi game tôi sẽ gọi cô nhé!”
[Quan Âm Tay To]: “Liệu cơm gắp mắm, phí “kéo” của tôi không rẻ đâu.”
Tuy cô “kéo” người ta “ăn gà” mới thu tiền nhưng phí của cô không hề rẻ, 80 tệ một ván. Hơn nữa, tỉ lệ “ăn gà” của cô rất cao, một ván game lâu nhất cũng không quá 40 phút. Mỗi tối chơi khoảng hai tiếng là đủ tiền sinh hoạt cả tháng.
Ban đầu, cô chỉ chơi cho vui thôi.
Sau này, vì cứ bật mic lên là lại có người hỏi cô có phải là người của phần mềm kéo rank nào đó không, nên cô tò mò vào xem thử, mới phát hiện ra “kéo” người khác chơi game cũng kiếm được tiền.
“Gấu Ngựa Tay To” là khách hàng thứ ba của cô, ID trước đó của cậu ấy là “Vừa Gà Vừa Ham”, đúng như cái tên, chơi rất tệ.
KD (Kill/Death ratio - tỷ lệ hạ gục/chết) của cô là 7.9. Nếu không phải khách hàng yêu cầu, hầu như ván nào cô cũng nhảy vào khu trung tâm, mà vẫn giữ được KD cao như vậy thì quả thực không dễ dàng. Điều này có nghĩa là trong một ván game chỉ có 100 người tham gia, trung bình mỗi trận cô hạ được 7 người, thuộc top đầu của game, thường xuyên được người khác trong game “ôm đùi” gọi là “cao thủ”.
Còn KD của cậu ấy là 1.3.
Mà 1.3 này toàn là do bắn người máy mà có.
Cứ mỗi lần nhìn thấy người máy là lại la hét ầm ĩ.
Cậu ấy nói tên thật của mình là Nghiêm Cẩn Cẩn.
Bố cậu ấy vốn định đặt tên là Nghiêm Cẩn nhưng mẹ cậu ấy lại thấy cái tên này nghiêm túc quá, nên thêm một chữ “Cẩn” nữa vào sau.
Sau khi Nghiêm Cẩn Cẩn trở thành khách quen, cô gần như chỉ chơi cùng với cậu ấy.
Tuy còn đang đi học nhưng có vẻ gia cảnh cậu ấy rất khá giả, lần nào trả tiền cũng rất sòng phẳng.
Còn từng đề nghị cô đừng chơi với người khác, chỉ “kéo” mình cậu ấy thôi, rồi chuyển khoản thêm cho cô 888 tệ.
Nhưng số tiền này cô không nhận.
Thấy cô rõ ràng có thể kiếm thêm tiền cho mình, vậy mà lại quay sang lo lắng cho tình hình tài chính của mình, Nghiêm Cẩn Cẩn cảm thấy có chút cảm động. Nghĩ đến lần trước cậu ấy chủ động chuyển tiền mà cô cũng không nhận, trong lòng cậu ấy lại càng thêm điểm cộng cho cô. Cậu ấy vội vàng nói: “Cô yên tâm đi, tôi có tiền mà!”
Hạ Chu nghe xong câu này, không nhịn được lắc đầu. Trong mắt cậu, câu nói này của Nghiêm Cẩn Cẩn chẳng khác nào đang vẫy gọi những kẻ lừa đảo: “Người ngốc nhiều tiền, mau đến đây.”
Đúng là một “ngốc bạch ngọt” (ngây thơ, đáng yêu) mà.
Chính chủ “ngốc bạch ngọt” còn đang cười hì hì: “Vậy tôi bắt đầu đây nhé.”
[Quán Âm Tay To]: “Bắt đầu đi.”