Hai vợ chồng họ đều tự thấy có lỗi với đứa con trai này, lại thêm việc cậu ta là con trai duy nhất, nên đối với Trần Uyên luôn luôn chiều theo mọi ý muốn.
Thêm vào đó, Trần Uyên còn có vẻ ngoài đẹp đẽ tinh tế, lại thông minh, học giỏi, dù ở trường hay ở ngoài, đều được hưởng những đãi ngộ mà người bình thường không có được, dù ở trong hoàn cảnh nào, cũng được một đám người vây quanh tâng bốc.
Vì vậy mà hình thành nên tính cách kiêu căng ngỗ ngược như vậy.
Hơn nữa còn đặc biệt thù dai.
Tạ Giai Âm chỉ vì một lần quên mang bánh ngọt cho cậu ta, mà bị cậu ta ghi thù, suốt nửa tháng không thèm nói chuyện với cô một câu.
Vì mẹ cô, cậu ta luôn nhìn cô không vừa mắt, cô đã cố gắng lắm mới khiến mối quan hệ của hai người dịu đi một chút, vốn tưởng rằng cô và mẹ rời đi, cậu ta sẽ rất vui.
Không ngờ hôm nay gặp mặt, biểu hiện của cậu ta lại hoàn toàn không phải như vậy, ánh mắt đó của cậu ta, lại giống như là hận cô.
Tạ Giai Âm nghĩ đi nghĩ lại, không biết Trần Uyên là vì Lý Ngọc Lan phản bội bố cậu ta nên giận cá chém thớt mà hận lây sang cô, giống như trước đây cậu ta ghét Lý Ngọc Lan cũng ghét luôn cả cô; hay là vì cô bỏ đi không một lời từ biệt mà hận cô.
Dù là vế trước hay vế sau, cô đều cảm thấy không đến mức độ này.
Vế trước là vì Trần Uyên chưa từng chấp nhận Lý Ngọc Lan, vậy thì họ bị đuổi ra ngoài, cậu ta hẳn phải vui mới đúng.
Còn về Trần Uyên, sau này nhờ cô cố gắng, quan hệ giữa hai người tuy có hòa hoãn hơn nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức khi nói chuyện với cô, cậu ta không còn móc mỉa, xỏ xiên nữa. Trần Uyên chịu nhìn cô bằng thái độ tử tế, lúc nào vui vẻ còn chủ động bắt chuyện nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Chưa đến mức cô “một đi không trở lại” là cậu ta sẽ hận cô.
Thế nên Tạ Giai Âm không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc Trần Uyên hận cô vì điều gì.
Tâm tư của mấy cậu trai mới lớn đúng là khó đoán, huống hồ lại còn là kiểu người tính tình vốn đã thất thường như Trần Uyên.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Tu một hơi hết cốc bia, Tạ Giai Âm đeo tai nghe, mở game “ăn gà” trên điện thoại.
Vừa mới online, hàng loạt tin nhắn mời chơi từ bạn bè đã tới tấp gửi đến.
Trong số đó, cô chọn một người bạn có ID game là “Gấu Ngựa Tay To”.
Cùng lúc đó, tại phòng 306, ký túc xá số 3, Đại học Nam Viễn, Nghiêm Cẩn Cẩn đang ngồi trên giường bỗng bật dậy: “Nữ thần của tôi online rồi!” Vừa nói, cậu ấy vừa cuống cuồng tìm tai nghe.
Hạ Chu cũng đang cắm mặt vào game, nghe vậy liền liếc sang: “Cái cô bé “tay to” mà cậu hay nhắc đến đấy à?”
Nghiêm Cẩn Cẩn hừ hừ hai tiếng.
Hồi đó, Trần Uyên với Hạ Chu đều chê cậu ấy chơi gà, chẳng ai thèm kéo cậu ấy đi cùng. Sau đó, cậu ấy tức quá đi tìm một bạn kéo rank, ai ngờ lại tự dính thính. Chơi với cô xong là cậu ấy chẳng muốn chơi với ai khác nữa, ngày nào cũng mong được chơi cùng, ròng rã gần cả tháng trời. Thế mà đùng một cái, cô lại bặt vô âm tín, cậu ấy thấy game “ăn gà” cũng chán hẳn. Mỗi ngày online chỉ để chờ cô ấ, chốc chốc lại vào xem cô đã online chưa.
Dù đã kết bạn WeChat trên app tìm bạn chơi kia.
Nhưng cậu ấy cũng chẳng dám nhắn tin thường xuyên, mà có nhắn những chuyện không liên quan đến game, cô cũng chẳng thèm trả lời. Vào xem trang cá nhân thì trống trơn, chẳng có gì, đến cả ID cũng giống hệt trong game, nhìn là biết ngay là tài khoản phụ chuyên dùng để kéo rank
---.
Vừa vào phòng của “Gấu Ngựa”, Tạ Giai Âm đã nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của đối phương.
“Quan Âm, dạo này cô đi đâu thế! Sao lâu thế không online vậy?!”
Giọng nói nghe rất trẻ, Tạ Giai Âm nhớ cậu ấy từng nói là mình vẫn còn đang học đại học.