Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Thất Nghiệp Đổi Nghề

Chương 20:

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Uyên hất Hạ Chu đang chắn cửa ra, bước ra khỏi phòng, toàn thân toát ra khí lạnh lẽo, đôi mắt đẹp lạnh lùng quét qua Tạ Giai Âm, rồi đi ra ngoài.

Tạ Giai Âm há miệng, lời đến miệng lại nuốt xuống.

Cô nhận ra, Trần Uyên chắc chắn không muốn bạn học biết họ quen nhau.

Hạ Chu nhíu mày, có chút khó chịu: “Tự nhiên lại lên cơn cái gì không biết?”

Tạ Giai Âm lấy tấm thẻ điểm danh từ tay cậu: “Cảm ơn.” Nói xong liền quay người rời đi, tiếp tục đi về phía những phòng chưa kiểm tra.

Hạ Chu hoàn hồn lại, thì Tạ Giai Âm đã đi đến phòng bên cạnh gõ cửa.

---

Tạ Giai Âm hoàn thành nốt công việc còn lại một cách suôn sẻ.

Cô đi xuống cầu thang, khi gần đến cửa lớn, bước chân cô dần chậm lại.

Trần Uyên đang đứng hút thuốc cạnh bức tường ở cửa lớn. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta khẽ nhướng mắt nhìn lên, rồi dừng ánh mắt ở cô. Đôi mắt đen sâu thẳm ẩn sau làn khói thuốc, không rõ cảm xúc.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu ta, Tạ Giai Âm bước xuống hết cầu thang, đến trước mặt cậu ta.

Cô cảm thấy cậu ta có điều muốn nói với cô, nếu không cậu ta đã chẳng đứng đây đợi cô.

Nhưng Trần Uyên không mở lời, ánh đèn hành lang mờ ảo không che nổi làn da trắng nõn của cậu ta, hàng mi đen rậm rạp rũ xuống gần như che khuất cả con ngươi.

Trong bầu không khí gần như đóng băng, Tạ Giai Âm đành phải phá vỡ sự im lặng, cô khẽ khàng nói: “Tôi nhớ trước đây cậu ghét mùi thuốc lá lắm mà.”

Có một lần cô cùng bạn bè đi hát karaoke, trong phòng có mấy bạn nam hút thuốc, trên người cô liền dính mùi thuốc lá. Về đến nhà, vừa đến gần Trần Uyên, sắc mặt vốn dĩ còn bình tĩnh của cậu ta liền thay đổi, cậu ta nói với vẻ chán ghét rằng trên người cô toàn mùi thuốc lá khó chịu, bảo cô tránh xa cậu ta ra.

Từ đó về sau, cô luôn rất cẩn thận, nếu có khả năng bị ám mùi thuốc lá, việc đầu tiên khi về đến nhà là cô sẽ đi tắm.

Trong mắt Trần Uyên dường như có gì đó lóe lên nhưng qua làn khói, thật khó mà nhìn rõ. Cậu ta nắm điếu thuốc trong tay, nhìn Tạ Giai Âm, vẫn không nói gì.

Tạ Giai Âm mím môi, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cuối cùng Trần Uyên cũng lên tiếng, lạnh lùng nhìn cô: “Liên quan gì đến cô?”

Giọng điệu khó chịu ra mặt.

Có lẽ do trước đây đã nghe quá nhiều những lời nói và giọng điệu này của cậu ta, Tạ Giai Âm không hề bất ngờ, cũng không cảm thấy buồn bã hay xấu hổ. Cô bình tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn cậu ta: “Tôi chỉ là quan tâm cậu thôi...”

Trần Uyên đột nhiên biến sắc, điếu thuốc trên tay bị cậu ta bóp méo mó. Đôi mắt đẹp đẽ mà lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, bất chợt cười khẩy một tiếng, nói: “Cô có tư cách sao?”

Lời này quá mức chói tai, Tạ Giai Âm không biết đáp lại thế nào, dứt khoát im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta.

Trần Uyên nhìn cô không chớp mắt, giằng co hồi lâu. Đáy mắt cậu ta cuộn trào những cảm xúc mãnh liệt nhưng cuối cùng đều bị cậu ta cố gắng đè nén xuống tận sâu trong đôi mắt đen thăm thẳm, chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Giai Âm nói: “Cô dựa vào cái gì?”

Tạ Giai Âm đứng sững tại chỗ không nhúc nhích, mãi đến khi tiếng bước chân của Trần Uyên khuất dần trên đỉnh đầu, cô mới chậm rãi cúi xuống nhặt đầu mẩu thuốc lá lên. Vừa đứng thẳng dậy, cô lại khựng lại.

Bên ngoài cánh cổng lớn khóa chặt có một người đang đứng. Ánh đèn trên mái hiên hắt xuống một vầng sáng trên đầu cậu ta, khiến khuôn mặt cậu ta tái nhợt không chút huyết sắc. Trên đuôi tóc cậu ta, từng giọt nước chầm chậm lăn xuống, rơi trên sống mũi cao thẳng rồi trượt dài. Tạ Giai Âm lúc này mới giật mình nhận ra toàn thân cậu ta ướt sũng. Cô vô thức nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện không biết từ lúc nào trời đã đổ mưa.

Cậu ta cứ đứng đó bên ngoài cổng sắt, không nhờ cô mở cửa, cũng không nói lời nào. Đôi môi mỏng nhợt nhạt mím chặt, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (3)