Hạ Chu đột nhiên trở mình, chống tay quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn Cẩn: “Cẩn Cẩn, có phải cậu rất muốn cô ấy chính là người đó không? Nên mới cố gán ghép mọi lý do vào.”
Nghiêm Cẩn Cẩn há miệng, cổ họng khô khốc, như thể có điều gì đó vừa bị vạch trần, trong lòng đột nhiên có chút hoảng loạn.
Có phải vậy không?
Là do cậu ấy muốn cô là người đó, nên mới thấy cái gì cũng giống sao?
“Nhưng mà...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây