Tạ Giai Âm chớp mắt, định lên tiếng.
Trần Uyên nói: “Gọi tôi là Tiểu Uyên, sao thế?”
Cậu ta hỏi ngược lại làm Nghiêm Cẩn Cẩn cứng họng.
Hình như cũng chẳng có gì thật...
“Tôi chỉ hỏi thế thôi.” Nghiêm Cẩn Cẩn lẩm bẩm, nhanh chóng quên béng đi, giờ cậu ấy chỉ quan tâm đến mấy con mèo nhỏ thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây