Trần Uyên mím môi, vậy mà lại gật đầu: “Vâng.” Dừng một chút, cậu ta có vẻ tủi thân nói: “Nhưng chị nhớ là chị nợ tôi một bữa tối đấy.”
Cậu ta biết mình không thể ngăn Tạ Giai Âm đi cùng, nếu cậu ta đòi đi theo thì sẽ rất không hiểu chuyện.
Vì vậy, cậu ta chỉ có thể lùi một bước để tiến hai bước.
Tạ Giai Âm không nghĩ ngợi gì mà đồng ý: “Được rồi. Cậu về trường trước đi.”
Giang Diễn không thể nhịn được nữa, mặt mày sa sầm giục: “Đi nhanh thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây