“Địch huynh, hẳn là có vấn đề gì?” Giờ phút này Hô Mộc Quý phi thường để ý Địch Cửu, Địch Cửu chau mày hắn liền phát hiện.
Địch Cửu thở dài, “Tu sĩ bên ngoài Ngũ Hành vũ trụ đều rất yếu, một khi ta phóng thích người nơi này ra ngoài, là phúc là họa chỉ sợ khó mà đoán trước.”
Tất cả mọi người trở nên trầm mặc, đối với bốn người Biên Tuyệt mà nói, Địch Cửu sầu lo căn bản cũng không nhấc lên giá trị. Tu sĩ tự nhiên là khôn sống mống chết, chết thì đã chết, chẳng lẽ còn phải có người đảm đưởng làm bảo mẫu cho bọn hắn hay sao? Thế nhưng lời này bọn hắn không thể nói a, một khi nói, vậy tương đương đối nghịc với Địch Cửu.
Bọn hắn cùng Địch Cửu vừa mới tạo dựng lên tình hữu nghị, tự nhiên không nguyện ý lại không thoải mái Địch Cửu.
“Ta đồng ý với lời mà Địch huynh đệ nói, nếu như Địch huynh đệ không phải loại người này, cũng sẽ không trở thành bằng hữu của chúng ta. Cũng bởi vì Địch huynh đệ tốt, hắn mới trở thành bằng hữu của chúng ta.” Lôi Lạc Chi đột ngột nói ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây