Uất Kim Hương cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của mọi người, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi, nàng nhìn lướt qua xung quanh, lập tức nhìn thấy ở một chỗ không xa, có một con chó kim loại màu vàng ba đầu, trên người không có một cọng lông nào, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ.
“Đó chính là kẻ trấn giữ ở tầng này?” Âm thanh nhàn nhạt của Hắc Quả Phụ vang lên.
Một tên thanh niên da đen khẽ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng nõn, mang theo nụ cười giễu cợt nói: “Ngươi thử một lần chẳng phải liền biết?”
Hắc Quả Phụ khẽ nhíu lông mày lại, bóng người lóe lên một cái, giống như dịch chuyển xuất hiện trước mặt thanh niên da đen, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, có một cánh tay trắng mịn đang nắm chặt vào cái cổ của hắn, nhấc hắn lên giữa không trung, nàng nhẹ giọng hỏi: “Cha mẹ của ngươi không dạy cho ngươi hay sao, phải trả lời người khác như thế nào mới đúng hay sao?”
Thanh niên da đen lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn chẳng ngờ được, thiếu nữ mặc quần áo đen này lại có một sức mạnh khủng khiếp như vậy, hơn nữa một màn mà lúc nãy mà nàng vừa mới thể hiện, có khả năng rất cao là năng lực hàng đầu (không gian) ở trong truyền thuyết, hắn lập tức cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi, con chó kim loại ba đầu màu vàng kia chính là thú trấn giữ ở đây, chỉ có đánh bại nó mới có thể đi vào tầng tiếp theo, ta...”
Phốc!
Hắc Quả Phụ khẽ nhếch miệng ném thân thể của thanh niên da đen lên trên không trung, cùng lúc đó cái đầu của hắn cũng rơi xuống đất.
Hắc Quả Phụ nhìn thi thể không đầu của thanh niên da đen, bên trong mắt lộ ra một tia căm ghét, sau đó nàng quay đầu lại quét nhìn chu vi xung quanh, trên người toát ra một luồng khí tức lãnh khốc.
Mọi người ở xung quanh đều câm như hến, thực lực của thanh niên da đen so với bọn họ xê xích không bao nhiêu, đều đánh không lại con chó kim loại ba đầu màu vàng kia, vì lẽ đó mới bị vây ở nơi này. Lúc này tên thanh niên da đen kia lại bị Hắc Quả Phụ đánh giết trong chớp mắt, cũng nói rõ rằng nếu nàng muốn giết bọn họ cũng dễ như ăn cháo.
Hắc Quả Phụ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đem túi đồ chứa vật phẩm của các ngươi giao hết ra đây.”
Những người này đều âm thầm kêu khổ, một người trong đó cẩn thận từng li từng tí một nói: “Vị tiểu thư này, chúng ta bị vây ở đây, nếu như không có đồ ăn, chúng ta...”
Hắc Quả Phụ nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp giống như hoa Bách hợp, khiến cho người ta cảm thấy si mê, nhưng trong nháy mắt khuôn mặt của nàng liền biến thành vẻ âm trầm, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nói: “Không có đồ ăn... Liền ăn thịt người đi, ở đây không phải có rất nhiều người hay sao?” Lời nói tà ác đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Uất Kim Hương không đành lòng, nói: “Hay là thôi đi?”
Hắc Quả Phụ liếc nàng một cái, nói: “Cái này gọi sử dụng tài nguyên hợp lý, đám rác rưởi này chỉ xứng ở đây chết đói, ta đã rất nhân từ rồi, để cho thi thể của bọn hắn mục nát ở đây, mà không phải mang về nuôi nấng mấy con vật nhỏ ở vườn gia tộc chúng ta, dù sao, theo như tình hình hiện tại, tương lai toàn cầu sẽ bộc phát nạn đói, Vương Thú cũng có khả năng sẽ phải chết đói, chúng ta nhỏ yếu như vậy, làm sao có thể phung phí tài nguyên như vậy được?”
Uất Kim Hương không thể phản bác được lời nào.
Lúc này, Bộ Phàm cùng với Lâm Siêu cũng đã lần lượt đi xuống, một người trung niên Ả rập bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: “Ta sẽ liều mạng cùng với cô ta, không còn túi chứa vật phẩm, chúng ta sớm muộn cũng sẽ chết đói, còn không bằng liên thủ lại giết chết nàng. Túi chứa vật phẩm của nàng khẳng định rất lớn, có rất nhiều đồ ăn mỹ vị!”
Sau khi nghe lời của hắn nói, mọi người nhất thời sáng mắt lên.
Những người này đều loại người liếm máu trên lưỡi đao, há có thể ngồi yên chờ chết, thà liều mạng một lần còn hơn là ngồi chờ chết, lúc này mọi người đều lộ ra vẻ hung ác, từng người một đứng lên, nhìn chằm chằm vào Hắc Quả Phụ.
Hắc Quả Phụ không hề sợ hãi một chút nào, trái lại còn nhếch miệng cười, trên thực tế, sau khi cái tên người Ả Rập kia mở miệng ra, nàng có mấy chục loại phương pháp để có thể nhanh chóng giết chết hắn, đem cuộc bạo loạn này triệt để bóp nghẹt, thế nhưng nàng lại không làm như vậy, bởi vì... như vậy mới kích thích.
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, liếc Hắc Quả Phụ một cái, nói: “Ngươi rất thích đi gây sự nhỉ, chẳng lẽ người không muốn nhanh chóng đi vào Băng cung?”
Hắc Quả Phụ nhún vai nói: “Giải quyết một ít rác rưởi, cũng tốn không bao nhiêu thời gian.”
Lâm Siêu lườm nàng một cái, hướng về những người này nói: “Chớ sốt sắng, ta sẽ dẫn các ngươi đi ra ngoài, ta có nhẫn không gian, bất quá có một điều kiện, các ngươi phải thoát ly khỏi thế lực của mình, đi theo ta.”
Hắc Quả Phụ thở phì phò nhìn hắn, nói: “Ngươi đê tiện!”
Lâm Siêu trừng nàng một cái, tiếp tục hướng về phía những người này nói: “Ta không có nhiều thời gian, đồng ý liền đi vào nhẫn không gian của ta, không đồng ý thì tiếp tục ở lại nơi này.”
Bảy, tám người nước ngoài liền quay mặt lại nhìn nhau, tên Ả Rập vừa mới lên tiếng nhìn thấy mấy người khác còn đang chần chờ, nhất thời hét lớn lên: “Đừng có bị lừa, bọn họ là cùng một ruột, muốn đánh vỡ sự hợp tác của chúng ta, chúng ta...”
Phốc!
Lời nói của hắn đột nhiên ngừng lại.
Một tia ánh sáng từ trán của hắn xuyên qua, bốc ra khói xanh nhàn nhạt.
“Dông dài.” Lâm lạnh lùng thu hồi lại ánh mắt, không kiên nhẫn nói: “Cho các ngươi thêm ba giây đồng hồ để cân nhắc.”
“Chúng ta đồng ý.” Hai người Trung quốc tiến lên, bên trong mắt tựa hồ như có mấy phần kích động.
Lâm Siêu trong lòng hơi động, nói: “Các ngươi biết ta là ai à?”
“Chúng ta vừa mới nhận ra, ngài chính là Lâm Chiến thần có phải không?” Cô gái trẻ căng thẳng mà kích động hỏi.
Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: “Vậy thì vào đi thôi.” Nói xong, đem lối vào nhẫn không gian mở ra.
“Chờ đã.” Chàng trai trẻ hơi do dự một chút, cắn răng nói: “Kỳ thực, chúng ta là người của Cổ Võ Môn, nếu như chúng ta tự ý gia nhập thế lực khác, sẽ phải chịu trừng phạt, hơn nữa có thể sẽ liên lụy tới ngươi, vì lẽ đó, nếu như không muốn phiền phức ngươi hãy đem chúng ta đi xuống tầng dưới, ở nơi đó có Đại sư huynh của chúng ta, hắn có nhẫn không gian, có thể mang chúng ta đi ra ngoài, đương nhiên, ta sẽ trả thù lao cho ngươi, đây là túi chứa đồ của chúng ta.” Nói xong, hắn lấy ra một cái vòng tay kim loại, đưa cho Lâm Siêu.
Lâm Siêu ánh mắt sáng lên, Cổ Võ Môn là thế lực lâu đời ở Trung quốc, cũng là tổ chức bí ẩn nhất ở Châu Á, cùng với Cổ Môn và Tổ chức Bàn Cổ thần bí như nhau, người của Cổ Võ Môn đã đến rồi, có lẽ Cổ Môn và Tổ chức Bàn Cổ cũng phái người đi.
Hắn đẩy cái vòng tay kim loại ra, nói: “Là người thành thực thì sau này nhớ thanh toán đủ thù lao.”
Thanh niên vui mừng nói: “Chắc chắn ta sẽ thanh toán đủ, thật cám ơn ngươi, ân này Tề Bạch ta tuyệt đối sẽ không dám quên!”
Lâm Siêu khẽ gật đầu, liếc nhìn cô gái trẻ kia một cái, cũng không hề muốn tra hỏi vì sao lúc nãy nàng lại ẩn giấu chuyện này, phất tay nói: “Đều vào đi thôi.”
Trang 251# 1