Lâm Siêu nhìn con Vương Thú Cự Lang đã chết ngã rạp trên mặt đất, bão tuyết xung quanh nó cũng đang dần dần tan đi, vẻ mặt âm tình bất định, mặc dù trận chiến này kết thúc cực kỳ nhanh, trước sau chỉ có khoảng một phút đồng hồ, thế nhưng trình độ hung hiểm của nó không kém gì một trận đại chiến mấy ngày mấy đêm, hầu như mỗi một giây trôi qua đều là sinh tử sống còn.
Trong trận chiến ngắn ngủi mà kịch liệt này, bất kể là Hắc Quả Phụ hay là Vương Thú Cự Lang cũng đều thể hiện ra sức mạnh cùng với ý thức chiến đấu không gì sánh kịp, đặc biệt là Hắc Quả Phụ, một đòn cuối cùng của nàng lúc nãy, thể hiện rõ sức quan sát mạnh mẽ của nàng, từ bên trong sự công kích vô cùng vô tận của Vương Thú Cự Lang, nàng mỗi một lần nhìn như đang túy ý tránh né băng tiễn, cùng với vị trí dịch chuyển của nàng, đều nằm trong sự tính toán của nàng, sau khi nắm rõ được quỹ tích di động tứ chi của Vương Thú Cự Lang, nàng liền chớp cơ hội quyết đoán ra một đòn trí mạng!
Sức quan sát siêu cường cùng với bản lĩnh chớp thời cơ nhạy bén như vậy, không thẹn là một sát thủ đỉnh cấp!
Đôi mắt của Lâm Siêu nhanh chóng biến thành màu vàng, giống như là đang nhìn qua một cái kính viễn vọng vậy, tầm nhìn của Lâm Siêu được mở rộng ra, có thể nhìn thấy rõ ràng được nơi Vương Thú Cự Lang đang nằm ngã rạp xuống mặt tuyết.
Chỉ thấy ở bên trong cái đầu dữ tợn giống như đầu cá sấu khổng lồ của nó, không ngừng chảy ra máu tươi màu đen, máu đen từ răng nanh chảy ra rơi vào trên bộ lông của nó, lập tức phát sinh ra âm thanh “xì xì” ăn mòn, đám lông lập tức bị hòa tan ra, máu đen rơi xuống mặt tuyết, lớp tuyết lập tức bị thiêu đốt bốc hơi bay lên không trung.
Lâm Siêu thu ánh mắt lại, đúng như hắn dự liệu, Hắc Quả Phụ không chỉ dựa vào chủy thủ để giết chết con Vương Thú này, cho dù có xuyên thủng xương sọ cũng rất khó lập tức giết chết được Vương Thú, phải biết đại đa số Vương Thú, coi như là đầu có bị chém xuống, thân thể vẫn có thế sống tiếp trong một khoảng thời gian nữa, hơn nữa vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, sức sống mạnh mẽ đến mức đáng sợ, thậm chí có một số loại Vương Thú nhuyễn thể mặc dù không nắm giữ năng lực (tái sinh) cùng với năng lực (sinh tồn), không cần đại não vẫn có thể tiếp tục sinh sống.
“Sau khi xương sọ của nó bị xuyên thủng, kịch độc ở trên chủy thủ trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ tế bào não cùng với hệ thần kinh, đồng thời thông qua máu tươi lan truyền, kịch độc nhanh chóng lan ra toàn thân của Vương Thú Cự Lang, lúc này nó liền bị đánh gục trong nháy mắt, kịch độc như vậy, phỏng chừng chỉ có Nhãn Kính Vương Xà biến dị, hoặc độc vật đỉnh cấp mới có đi.” Lâm Siêu liếc mắt nhìn chằm chằm vào phần đầu của Vương Thú Cự Lang.
Phốc!
Đằng sau gáy của Vương Thú Cự Lang đột nhiên bị phá tan ra, có một cánh tay dính đầy máu tươi từ bên trong duỗi ra, sau đó có một người bò ra bên ngoài, chính là Hắc Quả Phụ.
Máu đen dính đầy ở trên người của nàng, thế nhưng nàng không hề bị ảnh hưởng gì cả, có thể thấy được ở trong cơ thể của nàng có kháng thể kịch độc.
Hắc Quả Phụ khẽ thở ra một hơi, hất mái tóc ra phía sau, từ trên đầu của Vương Thú Cự Lang nhảy xuống. Có một cái cột băng ở dưới chân của nàng, sau khi hạ xuống mặt tuyết cạnh cây cột băng, nàng giơ bàn tay áp sát vào cột băng, cột băng to lớn này nhất thời lấy một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cấp tốc hòa tan, hóa thành nước chảy xuống mặt tuyết.
Hắc Quả Phụ vung bàn tay lên, quăng cột băng lên trên không trung, chỉ thấy cột băng kia nhanh chóng bị hòa tan thành nước, giống như nước mưa rơi xuống người của nàng, nàng vui vẻ hứng nước mưa. Nước băng tan ra rơi xuống nhanh chóng gột rửa toàn bộ máu đen trên thân thể của nàng, da thịt của nàng liền được khôi phục lại sạch sẽ trắng mịn.
Nàng khẽ hé miệng nở nụ cười, nước ngấm ở trên người của nàng đột nhiên biến mất, bộ quần áo ướt nhẹp của nàng giống như vừa mới được sấy khô vậy.
Lâm Siêu âm thầm lắc đầu, chỉ vì làm sạch thân thể, mà nàng lại không tiếc tiêu hao một lượng lớn nguồn năng lượng trong cơ thể triển khai năng lực (thời gian) gia tốc. Chỉ riêng công đoạn tắm rửa này của nàng thôi đã tiêu hao mất phần năng lượng bằng một phần ba năng lượng tiêu hao mà lúc nãy nàng chiến đấu, quả thực là không thể nói lý mà!
Bộ Phàm cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, mà hướng về phía Lâm Siêu hỏi: “Động tĩnh gây ra lớn như vậy, con Vương Thú đực kia vì sao còn chưa có xuất hiện?”
Lâm Siêu cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái, bằng vào tốc độ của Vương Thú, một giây/ 1Km, một phút có thể vượt qua được quãng đường 60Km, nhưng lúc này bốn phía cũng không hề có động tĩnh gì, mặt đất một tia chấn động cũng không có, có thể thấy được con Vương Thú đực này đang ở cách nơi này rất xa, lẽ nào khu vực săn mồi của nó quá xa, không thể nghe được động tĩnh ở nơi này?
“Còn nếu như nó ở gần đây mà không trở về, phỏng chừng là do nó... không về được.” Lâm Siêu ánh mắt thâm trầm nói.
Bộ Phàm sửng sốt một lúc, nói: “Ngươi nói là con Vương Thú đực kia cũng đụng với phiền phức sao?”
Lâm Siêu khẽ gật đầu, kéo Bộ Phàm hạ xuống trước thi thể của con Vương Thú Cự Lang, mở nhẫn không gian ra, ném thi thể của nó vào bên trong.
Hắc Quả Phụ lập tức lao tới bên cạnh Lâm Siêu, trợn mắt nói: “Ngươi nói không giữ lời?”
Lâm Siêu hừ lạnh nói: “Ngươi dùng độc giết chết nó, làm nhiễm độc hết huyết nhục của nó, còn muốn được chia một nửa?”
“Ngươi!” Hai mắt của Hắc Quả Phụ muốn phun ra lửa, nói: “Nếu như không dùng độc, ta làm sao có khả năng ngay lập tức giết chết được nó, hơn nữa nơi này là Bắc Cực, năng lực của nó lại là Hàn Băng, càng kéo dài càng khó đánh, mặc dù đến lúc đó có thể giết chết nó, cũng sẽ đưa đến một đám quái vật khác, ta đương nhiên chỉ có thể dùng độc!”
Lâm Siêu đạm mạc nói: “Đánh không lại, ngươi có thể nhờ ta hỗ trợ, chẳng lẽ ta lại đứng nhìn ngươi chết.”
Hắc Quả Phụ thiếu chút nữa tức giận đến mức hộc máu, lúc trước ngươi kéo Bộ Phàm lùi ra phía sau rất xa, khoanh tay đứng nhìn, làm gì có ý tứ muốn hỗ trợ?
“Người châu Á thật là vô liêm sỉ!” Nàng phẫn hận cắn răng nghiến lợi nói.
Lâm Siêu liếc nhìn mái tóc màu đen của nàng, nói: “Ngươi cũng có một nửa dòng máu của người châu Á đấy.”
Hắc Quả Phụ sầm mặt lại, quay đầu đi, nói: “Ngươi đừng có sỉ nhục ta!”
Lâm Siêu lỗ tai khẽ động đậy, nghiêng đầu nhìn về phía đông, nói: “Đám người kia lại chủ động đưa tới cửa à?.”
Hắc Quả Phụ cũng nhanh chóng nhìn về phía đông, trong con ngươi hiện ra vòng xoáy bảy màu, từ trên ngọn núi tuyết ở phía xa xa nhìn thấy bốn thân ảnh mơ hồ đang đi tới. Chính là bốn sát thủ của Sở La Môn lúc trước, đây là do nàng lĩnh ngộ ra được “đôi mắt thời gian”, có thể nhìn thấy một số hình ảnh sắp phát sinh, dựa vào “đôi mắt thời gian”, trong cận chiến nàng gần như có thể đánh đâu thắng đó... Ngoại trừ Lâm Siêu.
“Làm sao ngươi lại biết là bọn họ?” Hắc Quả Phụ thu hồi ánh mắt, liếc mắt nghi ngờ nhìn Lâm Siêu hỏi.
Trang 247# 1