Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: “Hải quái di chuyển trong một phạm vi rất rộng, vì lẽ đó coi như con Vương Thú Cự Lang này có đi săn ở một vùng biển cố định nào đó, cũng sẽ có mấy con hải quái khác không biết chuyện bơi đến nơi này.”
“Ừm.” Bộ Phàm quét nhìn chu vi xung quanh, thả ra một vầng ánh sáng màu đen bao quanh thân thể, nói: “Động tĩnh lớn như vậy, con Vương Thú đực kia cũng nên sớm xuất hiện rồi.”
Lâm Siêu không hề trả lời, trên thực tế hắn còn giữ lại một chút không nói, tài nguyên ở trong biển rất phong phú, có thể sản sinh ra hai con Vương Thú Cự Lang, tự nhiên cũng sẽ sản sinh ra nhiều loại Vương Thú khác, nói cách khác, ở trong mảnh băng tuyết Bắc Cực này, số lượng Vương Thú phải nhiều hơn đất liền gấp mấy lần, thậm chí còn nhiều hơn!
“Thống lĩnh.” Bên trong con ngươi xanh nhạt của Bus Maltese hiện ra bóng dáng mơ hồ của Hắc Quả Phụ cùng với một con sói khổng lồ, trên mặt của hắn lộ ra ý cười, nói: “Gia tộc Tri Chu đã sa sút rồi sao, vị Hắc Quả Phụ này thật sự cũng không hiểu chuyện mà, dĩ nhiên lại đi trêu chọc con Vương Thú Băng Lang kia, lẽ nào nàng không biết, nơi đó là một cái ổ sói hay sao, Vương Thú cũng không phải là chỉ có một con nha...”
Mongolia khẽ cười nói: “Gia tộc Tri Chu đa số đều nắm giữ năng lực (thời gian), mặc dù trong tương lai tiềm năng phát triển rất lớn, thế nhưng hiện nay gia tộc của nàng chủ yếu chỉ có một năng lực (thời gian), về một vài phương diện mà nói sẽ không linh hoạt được như chúng ta, hơn nữa còn rất dễ bị người khác nhắm vào, vị tiểu thứ Hắc Quả Phụ này cũng không giống như ngươi, có thể khống chế tuyết trùng làm trạm gác ngầm đâu.”
“Cho dù vậy, cũng quá ngu xuẩn, phỏng chừng trong lúc nàng còn đang chém giết với con Vương Thú Băng Lang kia, liền có thêm một con Vương Thú Băng Lang khác trở về, hai con hợp lại cùng đánh một mình nàng, hì hì, cho dù vị tiểu thư Hắc Quả Phụ này có mạnh mẽ đến cỡ nào, cũng chỉ là một Tiến Hóa Giả cấp năm, cùng với hai con Vương Thú cấp bảy cách biệt rất xa, có thể giữ mạng được là tốt lắm rồi.” Baba Toth xinh đẹp kiều mị che miệng khẽ cười nói.
Agares cười nhạt một tiếng: “Bây giờ xem ra, chúng ta cũng không cần ở đây mai phục nữa, trực tiếp quay trở lại thôi, vốn chúng ta chẳng muốn tốn sức đi chém giết hai con Vương Thú kia, hiện tại đã có người thay chúng ta làm việc, chúng ta cũng không cần phải khách khí.”
Roque nghe thấy phía ở phía bờ biển đột nhiên truyền tới một tiếng nổ kinh thiên, không khỏi dừng bước lại, liền lấy kính viễn vọng ở trong người ra nhìn, lập tức nhìn thấy ở mười mấy dặm phía trước ở trên một ngọn núi tuyết, có một lượng lớn tuyết bị hất tung lên trên không trung, bên trong lớp tuyết bị cuốn lên mơ hồ có một bóng dáng to lớn màu đen.
“Lẽ nào là tuyết lở?” Có một người trong tiểu đội tinh anh mười người ở phía sau lưng Roque kinh ngạc hỏi.
Một người khác liền nằm sấp áp tai vào trên mặt tuyết nghe ngóng, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Là tiếng gầm, hơn nữa là tiếng gầm của quái vật đất liền, hẳn là gấu Bắc Cực tiến hóa thành quái vật, hoặc là sói Bắc Cực. “
“Tại sao không phải là rắn biển, rắn biển có thể tiến hóa thành quái vật lưỡng cư, bên trong đám hải quái cũng là một loại quái vật cực kì đáng sợ.” Có người đưa ra suy đoán.
Người kia lắc đầu quả quyết nói: “Tiếng gầm này mật độ âm thanh cực kì dày đặc, tuyệt đối không thể là do mấy con sinh vật bò sát như rắn biển có thể phát ra.”
“Thủ lĩnh, chúng ta có cần đi qua xem một chút hay không?” Tên còn lại cung kính hỏi Roque.
Roque ngưng trọng gật gù nói: “Từ động tĩnh này mà nói, chắc hẳn là có người nào đó bước vào trong lãnh địa của Vương Thú, nếu như bọn họ còn chưa chết, liền thuận tiện giúp bọn họ một tay.”
“Thủ lĩnh ngươi quá nhân hậu rồi, người có thể tới nơi này, phân nửa đều có mục đích giống như chúng ta, tìm kiếm toà Băng cung thượng cổ kia, đến lúc đó đều là kẻ địch, giúp bọn họ trái lại chính là tự hại mình.” Một trung niên vẻ mặt sầu lo nói.
Roque xua tay, nói: “Không sao, cứu người quan trọng hơn.” Nói xong, hắn thả kính viễn vọng xuống, đi ở phía trước dẫn đường. Những người còn lại thấy Roque không nghe khuyên bảo, biết rõ tính tình của hắn, chỉ có thể than thầm đi theo ở phía sau, chỉ là mọi người đều cố ý giảm tốc độ bước đi, hy vọng cái tên đã chọc giận Vương Thú kia mau mau chết đi, đừng gây phiền phức cho bọn họ.
Oành oành oành!
Toàn bộ mặt băng hầu như bị chia năm xẻ bảy, vô số khối băng bị phân tán ra xung quanh, từ bên trong bắn ra các cột băng sắc bén, hoặc là vô số các viên băng nhỏ bé, tốc độ cùng lực xuyên thấu của mỗi một viên băng nhỏ bằng hạt gạo này, hoàn toàn không kém so với viên đạn do súng trường bắn ra.
Hắc Quả Phụ đang giao chiến cùng với Vương Thú Cự Lang cũng không dám khinh thường,
Toàn thân của nàng được bảo vệ bởi một bộ chiến giáp màu đen. Có vô số các sợi tơ nhỏ màu trắng bao phủ toàn bộ mặt ngoài của chiến giáp, giống như một đám mạng nhện cứng cỏi. Chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp bình tĩnh.
Giờ khắc này nàng đã tiếp cận đến gần con Vương Thú Cự Lang khoảng ba mươi mét, nơi này nhiệt độ vô cùng lạnh lẽo. Gần như làm cho mái tóc cùng với máu tươi của nàng đông lại, ánh mắt của nàng nghiêm nghị, không dám tới quá gần, nếu như chỉ là chiến đấu cận thân, nàng tự tin có thể dựa vào năng lực (thời gian) xuất quỷ nhập thần cùng với cây chủy thủ ở trong tay của mình, ung dung chơi đùa chết con Vương Thú Cự Lang này, thế nhưng con Vương Thú Cự Lang này lại cực kỳ thông minh, giống như là nó có một loại trực giác thiên tính vậy, vừa bắt đầu liền triển khai ra năng lực (Hàn Băng) của nó quyết đấu với nàng!
Mặt dù năng lực (thời gian) cực kì quỷ dị, cực kì thâm ảo, thế nhưng lúc này bị năng lực (Hàn Băng) cấp bảy áp chế, Hắc Quả Phụ nhất thời bị bó tay bó chân, nếu như mạnh mẽ áp sát đến gần con Vương Thú Cự Lang này, chỉ sợ trong nháy mắt, tầng phòng ngự hàn khí ở xung quanh người của nó sẽ đóng băng nàng thành một cái tượng băng.
“Đáng chết.” Hắc Quả Phụ liên tục dịch chuyển, vừa tránh né cột băng cùng với vô số viên băng, vừa tìm kiếm cơ hội công kích.
Cột băng sắc nhọn cùng với vô số viên băng này cực kỳ phiền phức, một khi bị bắn trúng. Coi như nàng có chiến giáp cấp S bảo vệ, cũng sẽ băng tuyết vỡ ra dính vào chiến giáp, sau đó hàn khí sẽ thẩm thấu xuyên qua chiến giáp, trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể của nàng, làm ảnh hưởng đến sự linh hoạt của thân thể.
Hắc Quả Phụ ánh mắt nghiêm nghị, từ đầu đến giờ nàng cũng không có xem thường nó, nhưng biểu hiện của con Vương Thú Cự Lang vẫn làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc cùng với kiêng kỵ. Sau khi chứng kiến đám sói con của mình bị chết thảm, nó vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh cẩn thận chiến đấu. Tâm trí như vậy tuyệt đối không thua bất cứ một nhân loại trưởng thành nào!
Vèo!
Hắc Quả Phụ lui lại về phía sau cách nó một trăm mét, tránh né cột băng cùng với viên băng.
Trang 246# 1