Thế Giới Sụp Đổ

Chương 486: Sói tuyết

Chương Trước Chương Tiếp

“Người này đối với tính cách của Ma Thần Agares được lịch sử ghi chép lại gần như là tương đồng, đều háo sắc, tham lam giả dối giống như nhau. Bao gồm cả năng lực cũng như vậy, đều là năng lực (Tiên tri)!”

Lâm Siêu trong lòng hơi động, Hứa Tư Lệnh đã từng nói, ở căn cứ Viêm Hoàng cũng có một vị năng lực giả (tiên tri), chỉ là sau khi trải qua mấy lần triển khai năng lực tìm hiểu một số bí mật lớn, tuổi thọ của hắn ta đã bị tiêu hao nghiêm trọng, chỉ còn sống được mấy năm nữa mà thôi.

“Tiên tri!” Bộ Phàm trong lòng chấn động, từ mặt chữ nghĩa liền có thể biết, năng lực này có bao nhiêu đáng sợ. Quả thực chính là không gì không biết, năng lực “tiên tri”!

Hắc Quả Phụ liếc mắt nhìn Bộ Phàm, khóe miệng nhếch lên cười gằn, chỉ tay về phía một thanh niên bình trong bốn người ngoại quốc, thanh niên này có dáng dấp cực kỳ bình thường, nếu như không phải do nàng đặc biệt chỉ tới, Bộ Phàm thậm chí sẽ trực tiếp bỏ qua người này, đây là một loại rất cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng có thể nhìn thấy đối phương, thế nhưng lại chẳng lưu lại ấn tượng gì cả. Giống như là một cục đá không bắt mắt ở ven đường.

“Tên này chính là Bus Maltese, là một sát thủ bên trong bảy mươi hai Ma Thần, trong lịch sử ghi chép lại năng lực của Ma Thần Bus Maltese là (Đôi mắt chân thực), có thể nhìn thấu mọi bí mật cùng với âm mưu. Nhưng năng lực của hắn ta lại là (thần kinh), đây là một loại năng lực rất khó có thể diễn tả. Theo như tình báo thăm dò được, hắn có thể khống chế hệ thần kinh trong cơ thể của các sinh vật khác, từ đó thao túng một ít sinh vật loại nhỏ, ví dụ như nhện, chuột vân vân.”

“Trừ năng lực này, tên này còn am hiểu một loại kỹ thuật ám sát cực kì cao cấp, bên trong bảy mươi hai Ma Thần, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của hắn đứng thứ ba ở trong tổ chức, rất hiếm khi thất bại.”

Hắc Quả Phụ liếc nhìn Lâm Siêu, nói: “Còn hai tên còn lại, chỉ là tiểu nhân vật. Một tên là Ma Thần Baba Toth, một tên là Ma Thần Mongolia, năng lực của Mongolia là (Hàn Băng), mặc dù năng lực của hắn ta giống như năng lực của Jiati, thế nhưng sự lý giải đối với năng lực lại khác nhau một trời một vực, tên rác rưởi kia chỉ có thể ở trên biển rộng chơi đùa với một chút nước biển mà thôi, còn tên Mongolia này, ở trong hoàn cảnh băng tuyết vô tận ở Bắc Cực như thế này, sức mạnh của hắn có thể sánh ngang với Ma Thần xếp hạng ở vị trí thứ sáu.”

“Còn cái tên Baba Toth kia, năng lực của hắn gần như chỉ là loại phụ trợ, không có tác dụng gì, bên trong bảy mươi hai Ma Thần của Sở La Môn, chỉ có sáu tên xếp ở vị trí đầu tiên là có một chút bản lãnh thật sự, còn lại đều chỉ là rác rưởi xếp vào cho đủ số mà thôi.”

Bộ Phàm liếc nhìn vào cái tên được gọi là Mongolia kia, nàng nhận ra được hắn ta chính là người đã đối kháng với Lăng Vũ lúc trước, trong lòng nàng không khỏi âm thầm chấn động, cái tổ chức sát thủ Sở La Môn này nàng chưa từng nghe qua, thế nhưng chỉ cần tùy tiện lấy ra một người thì đã có thể đánh ngang tay cùng với người mạnh nhất trong thập đại Chiến Sĩ của căn cứ Viêm Hoàng, bởi vậy có thể suy đoán ra đại khái thực lực của ba người còn lại là có bao nhiêu đáng sợ!

“Lâm thủ lĩnh.” Bộ Phàm nắm chặt hai nắm đấm, cắn môi nói: “Những người này quá nguy hiểm, Lâm thủ lĩnh là niềm hy vọng của Châu Á chúng ta, không thể ngã xuống ở đây được, cứ để một mình ta đi thôi, coi như đánh không lại bọn hắn, chí ít... Chí ít ta còn có thể đem thi thể của tỷ tỷ Uất Kim Hương mang về!”

Hắc Quả Phụ cười khẩy, nói: “Người cũng đã chết rồi, còn muốn mang thi thể về làm cái gì?”

Bộ Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, lạnh như băng nói: “Chí ít cũng có thể nói cho mọi người biết, cho dù chết, cũng sẽ có một người đi đến giúp nàng nhặt xác, đây là hứa hẹn của chúng ta!”

Hắc Quả Phụ ngây ngẩn một hồi, lập tức cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng chỉ bằng vào bằng ấy thực lực của ngươi, liền có đoạt lại thi thể bằng hữu của ngươi từ trong tay của bọn họ? Nếu để cho bọn họ nhìn thấy ngươi, cái mạng nhỏ của ngươi cũng xong đời, đến khi đó xem ai sẽ giúp các ngươi nhặt xác.”

Bộ Phàm sắc mặt khẽ biến thành màu tái xám, quật cường nói: “Nếu như ta chết rồi, chí ít ta cũng không có vi phạm hứa hẹn!”

“Ngu xuẩn!” Hắc Quả Phụ đầy mặt xem thường.

Lâm Siêu nhìn ánh mắt kiên quyết của Bộ Phàm, hướng về phía Hắc Quả Phụ ra lệnh: “Dẫn đường đi.”

Hắc Quả Phụ cũng không có tức giận, trái lại trên khuôn mặt của nàng còn lộ ra một nụ cười, nàng nhẹ nhàng gật đầu, phất tay một cái làm biến mất hình ảnh của bốn người kia, tiếp tục dùng đôi chân trần đạp trên mặt tuyết, hướng về phía dãy núi tuyết liên miên bất tuyệt kia đi tới.

Bộ Phàm ngẩn ngơ, vừa muốn mở miệng, Lâm Siêu liền đạm mạc nói: “Thuận đường mà thôi, nếu có thể cứu được liền cứu.”

Gió tuyết gào thét, xóa đi các dấu chân ở trên mặt tuyết.

Hắc Quả Phụ căn cứ theo hình ảnh mà mình tái hiện lại lúc nãy, đi theo phương hướng mà bốn người Sở La Môn đi, một đường đi thẳng tới, nửa giờ sau, ba người bọn họ đã đi tới phía trước một thung lũng trải đầy băng tuyết, có thể nghe thấy được từng luồng âm thanh gió gào thét từ trong thung lũng truyền ra, làm cho tuyết đọng ở hai bên vách núi chấn động rơi xuống lả tả.

Lâm Siêu giương đôi mắt màu vàng nhìn tới, nhất thời nhìn thấy từ trong thung lũng tuyết có một một đàn thú trắng như tuyết đang lao tới, đàn thú trắng như tuyết này, rõ ràng là một đàn cự lang, con nào con đấy thân thể to lớn như một con voi, thế nhưng toàn thân lại không có một miếng mỡ nào, mà là bắp thịt rắn chắc.

Gào! !

Dẫn đầu là một con Cự Lang một sừng đang gầm thét, ở phía sau nó đàn cự lang đang hưng phấn chạy theo, chúng nó há miệng để lộ ra hàm răng sắc bén cùng với hơi lạnh.

Hắc Quả Phụ vừa định nhảy vào trong một khoảng thời không khác để tránh né, liền nghe thấy âm thanh lạnh như băng của Lâm Siêu vang vọng ở bên tai của nàng: “Giao cho ngươi, không được để sót một con nào.”

Hắc Quả Phụ cắn môi, nắm chặt cây chủy thủ vào trong tay của mình. Trong mắt nàng lộ ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định lao về phía trước đánh nhau với đàn cự lang.

Bộ Phàm không ngờ được Hắc Quả Phụ lại nghe theo lời của Lâm Siêu hướng về phía bầy sói ra tay, không nhịn được hỏi: “Chỉ có một mình nàng lên thôi sao, mấy con sói tuyết này mặc dù hình thể cũng không to lắm, thế nhưng ta cảm giác được thể chất của bọn chúng cũng không thấp, chỉ có một mình nàng...”

Nàng còn chưa nói xong, liền bị âm thanh “Xì xì” vang lên đánh gãy, một con cự lang không đầu sau khi lộn bảy, tám vòng liền nằm yên ở dưới mặt tuyết, cái đầu dữ tợn của nó rớt ở trên mặt tuyết ở phía sau thân thể, máu tươi từ trong cổ của nó chảy ra, đem mặt tuyết nhuộm thành một màu đỏ máu.

Bộ Phàm ngạc nhiên, trợn mắt lên nhìn vào thân ảnh của Hắc Quả Phụ.

Chỉ thấy Hắc Quả Phụ đang tung hoành ngang dọc ở trong đàn sói, thân ảnh lơ lửng không cố định.

Trang 244# 2

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)