Lâm Siêu ánh mắt lóe sáng, theo như tình huống mà Bộ Phàm kể lại, chỉ cần tùy tiện một người trong bốn người nước ngoài kia, đã có thể đánh ngang tay cùng với Lăng Vũ, chắc hẳn ba người còn lại cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu, hơn nữa trong đó còn có một người mạnh đến mức có thể trong nháy mắt giết chết ba người bọn họ, năng lực quỷ dị như vậy, tuyệt đối là cùng một cấp bậc với Hắc Quả Phụ.
“Nói như vậy, thi thể của mấy người Lăng Vũ phải còn ở xung quanh đây chứ.” Lâm Siêu nhìn quét qua vị trí mà lúc nãy Bộ Phàm bị đóng băng, trầm ngâm suy tư, sau đó đi một vòng xung quanh tảng băng, cũng không có nhìn thấy một bộ thi thể nào, có lẽ thi thể của bọn họ đã băng tuyết vùi lấp.
Lâm Siêu trở lại bên cạnh Bộ Phàm nói: “Trước tiên chúng ta đi cứu Uất Kim Hương cái đã, rồi trở về đây tìm thi thể của bọn họ sau.”
Bộ Phàm ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết bốn người nước ngoài kia ở đâu à?”
Lâm Siêu khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn qua vết thương ở trên ngực của Bộ Phàm, nói: “Ngươi có biết được vết thương ở trên người của ngươi là do cái gì tạo thành hay không, là năng lực hay là binh khí?”
Bộ Phàm cúi đầu nhìn xuống vết thương của mình, lắc đầu nói: “Lúc đó đột nhiên tầm nhìn của ta trở nên mơ hồ, sau đó nhìn xuống thì lồng ngực đã bị xuyên thủng, nếu như không phải ta cùng với tỷ tỷ Uất Kim Hương có năng lực bảo mệnh, chỉ sợ cũng đã trực tiếp chết tại chỗ.”
Lâm Siêu khẽ gật đầu, từ trong nhẫn không gian móc ra hai bình thuốc, nói: “Tiêm vào bên cạnh vết thương của ngươi đi, vết thương sẽ khép lại rất nhanh.”
Bộ Phàm nhìn xuống chỗ vết thương của mình, gò má không khỏi ửng đỏ, nàng gật đầu nhận lấy hai bình thuốc, đi ra phía sau một khối băng lớn tiến hành tiêm thuốc, một lát sau nàng liền đi ra, bộ chiến giáp rách nát lúc này đã được thay bằng một bộ chiến giáp màu vàng óng.
Lâm Siêu nói: “Đi thôi. “
Bộ Phàm do dự một chút, nói: “Những người kia cực kì lợi hại, có khả năng là người của các căn cứ khác, chỉ dựa vào hai người chúng ta, có thể hay không...”
Lâm Siêu nhìn nàng một cái, nói: “Nếu như đến ta cũng đánh không lại, người khác tới cũng vô dụng.”
Bộ Phàm ngẩn ra, nhớ đến thân thể to lớn giống như Ma Thần của Lâm Siêu lúc trước, cười khổ nói: “Ngươi nói cũng đúng, tuy nhiên phải thật cẩn thận mới được, những người kia cũng không đơn giản.”
Lâm Siêu khẽ gật đầu, hướng về phía Hắc Quả Phụ nói: “Mau dẫn đường.”
Hắc Quả Phụ liếc xéo hắn một cái, nói: “Đi đâu?”
Lâm lạnh lùng nói: “Đừng có giả bộ nữa.”
Hắc Quả Phụ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói nữa, dùng đôi chân trần đạp lên trên mặt tuyết, đi lên phía trước dẫn đường.
Ba người bọn họ cũng không biết được, cách đó không xa trong một khối băng, có một con sâu trắng như tuyết đang chậm rãi nhúc nhích, giống như một con sâu tằm vậy, trên con ngươi màu đen bóng loáng của nó, đang phản chiếu bóng lưng của ba người Lâm Siêu.
Tại một khu vực nào đó ở Bắc Cực.
Các ngọn núi tuyết liên miên trùng điệp, băng tuyết vô cùng vô tận từ trên trời cao chầm chậm rơi xuống, từ phía xa xa có thể nhìn thấy màu xanh của nước biển cùng với bọt biển trắng xóa, chốc lát lại có thể nhìn thấy một cái đuôi kỳ dị của một con hải quái nào đó nhô lên.
Đôi giày bị hãm sâu vào trong tuyết, Agares đứng đỉnh trên đỉnh núi tuyết, gió lạnh phả vào khuôn mặt của hắn, làm cho mái tóc màu vàng của hắn rối tung lên, hắn phóng tầm mắt nhìn dãy núi liên miên ở phía trước, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Các ngươi nói xem, dãy núi này nhìn có giống lá cây dương xỉ hay không?”
Bái Mông khẽ mỉm cười, nói: “Ngài so sánh phi thường chuẩn xác.”
“Thống lĩnh.” Bus Maltese nhẹ giọng nói: “Tuyết trùng vừa mới phát hiện được tung tích của vị Nữ Võ Thần Lang Tộc kia, nàng đã đi đến đó trước chúng ta một bước, chúng ta có cần phải tăng tốc độ di chuyển không?”
Agares cười nhạt một tiếng, bên trong đôi mắt lộ ra một tia thâm thúy: “Nghe nói vị Nữ Võ Thần này là người có huyết thống mạnh nhất của Lang Tộc trong mấy trăm năm qua, mẫu thân của nàng trong lúc đang thai nghén, thì bị trưởng lão của gia tộc Andean tập kích, bị virus nhiễm bệnh, cho nên sau khi nàng sinh ra, liền có một nửa huyết thống lang tộc cùng với một nửa sức mạnh của virus, trước tiên cứ để cho nàng thay chúng ta trấn thủ ở nơi đó, nên nhớ rằng, cây càng cao thì gió càng lớn!”
Bái Mông khẽ cười nói: “Nếu như Barr thống lĩnh biết lần này Bắc Cực sẽ náo nhiệt như thế, nhất định sẽ vì tính tình tham ngủ của mình mà hối hận.”
Agares vẫn duy trì sự trấn tĩnh, con ngươi nhẹ nhàng nheo lại nói: “Tính tình của hắn bây giờ có lẽ cũng không có tốt lắm đâu, cẩn thận bị hắn nghe thấy.”
Bái Mông cười nhạt một tiếng, cũng không để ý.
“Thống lĩnh, ngươi đoán xem ta nhìn thấy ai?” Đôi mắt của Bus Maltese từ màu đen dần dần chuyển thành màu xanh nhạt, trên mặt lộ ra một nụ cười hưng phấn, nói: “Vừa nãy con tuyết trùng số 138 ở phía sau nhìn thấy vị Hắc Quả Phụ gia tộc Tri Chu cũng đã tới.”
“Chà chà, lúc trước ta nghe đồn người của gia tộc Tri Chu cũng đang bí mật đi đến nơi này, không ngờ được bọn họ lại phái Hắc Quả Phụ đi, thực sự là khiến người ta cảm thấy hưng phấn nha!”
Agares ánh mắt sáng lên, nói: “Hắc Quả Phụ sao. Ở đâu?”
“Cô ta đang đi ở phía sau lưng của chúng ta đấy.” Bên trong con ngươi màu xanh nhạt của Bus Maltese hiện lên một khung cảnh khác, mơ hồ có ba bóng người nhàn nhạt đang lay động, “Mọi người có muốn trêu đùa vị tiểu thư này một chút hay không?”
“Chỉ có một mình nàng thôi sao?” Agares có chút thận trọng hỏi.
“Tổng cộng có ba người, ồ, có một người trong đó là đồng bạn của đám người Châu Á mà lúc nãy chúng ta vừa mới đánh chết, không ngờ được nàng vẫn còn sống, sớm biết như vậy, thì đã bắt nàng đến cho thống lĩnh vui đùa một chút, người còn lại là một người đàn ông. Là người Châu Á, nhìn qua có vẻ rất bình thường, toàn thân có cả trăm chỗ sơ hở, thực lực rất bình thường.” Bus Maltese nói.
Agares khẽ gật đầu, nói: “Mỗi một đời Hắc Quả Phụ đều là người cực kỳ kiêu ngạo, cá tính cô lập, từ xưa đến nay mỗi khi làm nhiệm vụ cũng chỉ đi có một mình, chưa bao giờ kết đội. Hai người này hẳn là nàng bắt được ở ven đường, dùng để làm đá dò đường. Mấy người các ngươi nên chuẩn bị cẩn thận một chút, không thể bất cẩn. Ta cũng muốn thử một chút xem, Hắc Quả Phụ này khi làm việc ở trên giường, có phải hay không cũng giống như cái danh hiệu Hắc Quả Phụ của nàng.”
“Phải!”
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống Bắc Cực, ở trên một ngọn núi băng cao chót vót, bỗng nhiên vang lên một tiếng “Oành” nổ vang. Là một con thú to lớn màu xám, bốn chân của nó đang cắm sâu vào trong tuyết, rõ ràng là một con Cự Lang có bộ lông màu xám, nó cao bằng hai người trưởng thành, gió lạnh thổi qua, bộ lông màu xám của nó nhẹ nhàng tung bay, cực kỳ mượt mà.
Nhưng mà bắt mắt nhất, chính là người ngồi ở trên lưng của Cự Lang, là một nữ tử mười bảy, mười tám tuổi thanh xuân, nàng dùng hai chân kẹp vào hai bên eo của Cự Lang, nàng mặc quần áo giống như người cổ đại, mái tóc màu cà phê xõa xuống hai bên vai, ở trên trán của nàng có một dấu ấn hình mặt trăng, tượng trưng cho thân phận cao quý của nàng.
Trang 243# 2