Hắc Quả Phụ biết rõ Lâm Siêu đã nắm được nhược điểm của mình, nàng phẫn hận nhìn Lâm Siêu, nói: “Rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào?”
“Giao nhẫn không gian ra, sau đó dẫn ta đi đến Băng cung.” Lâm Siêu đạm mạc nói.
Hắc Quả Phụ cắn chặt răng, lúc này nàng ước gì năng lực của mình là năng lực (không gian) chứ không phải (thời gian), về một vài phương diện, thủ đoạn bảo mệnh của năng lực (không gian) còn mạnh hơn năng lực (thời gian) rất nhiều, có thể thuấn di ra bên ngoài mấy ngàn mét, gần như đối phương sẽ không có cách nào lần theo được, trừ phi là khứu giác của đối phương cực kỳ nhạy bén.
“Chờ đã, đó là cái gì?” Hắc Quả Phụ nhìn thấy một bóng người ở phía xa, nhất thời kinh ngạc hỏi.
Lâm Siêu cau mày quay lại nhìn một cái, nhất thời sắc mặt choáng váng, chỉ thấy ở trên một tảng băng cách chỗ Lâm Siêu ngồi mấy trăm mét, có một bóng người bị đóng băng, mà khuôn mặt của người băng kia, rõ ràng là Bộ Phàm một trong thập đại Chiến Sĩ.
Vèo!
Lâm Siêu lóe lên một cái, lao vút qua.
Oành! !
Thanh cổ thương ở trong tay của Lâm Siêu hóa thành một mảnh tàn ảnh, bao trùm xung quanh người của Bộ Phàm, lớp băng bao bọc xung quanh Bộ Phàm nhanh chóng bị cắt gọt, trải qua mấy giây, khối băng “Bộ Phàm” đã được cắt ra khỏi tảng băng, Lâm Siêu giơ tay ra dựng thẳng khối băng lên.
“Tia sáng!” Lâm Siêu nhanh chóng triển khai năng lực (tia sáng), ánh sáng ở xung quanh dần dần tập trung lại, bao phủ xung quanh khối băng “Bộ Phàm”, ánh sáng ấm áp chậm rãi hòa tăng khối băng, băng bị hòa tan thành nước chảy xuống ào ào.
Hắc Quả Phụ con ngươi co rụt lại, lúc này nàng đã rõ ràng vì sao mà Lâm Siêu lại có thể đánh chết được thanh niên phương Tây kia, Lâm Siêu nắm giữ năng lực (tia sáng), có thể điều khiển được ánh sáng ở phạm vi xung quanh mình, dễ dàng nhìn thấu được bản thể của thanh niên phương Tây đang ẩn giấu ở trong đáy biển.
Phân thân của thanh niên phương Tây kia là dùng nước biển khúc xạ ánh sáng tạo thành, mặc dù Hắc Quả Phụ biết rõ điểm này, nhưng nàng cũng không thế làm gì được, nhưng năng lực (tia sáng) của Lâm Siêu lại vừa vặn là khắc tinh của thanh niên phương Tây, vì lẽ đó Lâm Siêu mới có thể trong nháy mắt tìm ra bản thể của thanh niên phương Tây kia, nếu không thì coi như Lâm Siêu có mạnh hơn nữa, cũng sẽ bị thanh niên phương Tây kia chậm rãi mài chết.
Hơn nữa, Hắc Quả Phụ nhớ lại lúc Lâm Siêu chiến đấu với mình, vì sao mà Lâm Siêu lại có thể bắt kịp được thân ảnh của nàng, lúc này nàng dĩ nhiên đã sáng tỏ, dựa vào tầm nhìn khúc xạ tia sáng, thị lực của Lâm Siêu gần như sẽ là 360 độ không có góc chết, đây chính là khắc tinh của năng lực (thời gian). Nàng chỉ cần vừa xuất hiện là Lâm Siêu sẽ phát hiện được nàng đang ở đâu.
“Có thể cùng lúc nắm giữ hai loại năng lực “tái sinh” cùng với “tia sáng, hắn chắc chắn là Tiến hóa giả nhiều tầng!” Hắc Quả Phụ nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, thu lại thanh chủy thủ của mình.
Bộ Phàm cảm giác toàn thân ấm áp, giống như đang được ngâm ở trong một dòng suối nước nóng vậy, trong đầu của nàng sản sinh ra một loại cảm giác rất thoải mái, làm cho nàng muốn chìm đắm vào trong sự ấm áp này.
Đột nhiên, nàng còn chưa kịp mở mắt, bản năng chiến đấu của nàng đã tự động kích hoạt năng lượng ở trong cơ thể, hóa thành một tấm chắn năng lượng, bao bọc xung quanh cơ thể của nàng, đẩy lùi cái cảm giác ấm áp thoải mái kia ra, gió lạnh thấu xương lập tức tràn tới, nàng rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, nàng mở hai mắt ra, ở trước mặt nàng là một khuôn mặt quen thuộc.
“Là ngươi!” Bộ Phàm có một loại cảm giác mừng rỡ, sự căng thẳng trên toàn bộ cơ thể dần dần thả lỏng xuống, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, sau khi xác nhận không phải là do mình hoa mắt, nàng liền lập tức thu lại tấm chắn năng lượng.
Lâm Siêu nhìn thấy tấm chắn năng lượng màu đen đang dần dần biến mất, liền hỏi Bộ Phàm: “Vì sao chỉ có một mình ngươi ở đây, còn những người khác đâu?”
Bộ Phàm ngẩn ra, quay đầu lại nhìn bốn phía một vòng. Khuôn mặt đột nhiên biến thành vẻ trắng bệch, nói: “Lăng Vũ đại ca chết rồi, còn Uất Kim Hương tỷ tỷ, đã bị những người kia bắt đi...”
Lâm Siêu bên trong mắt bắn ra một đạo hàn ý, nói: “Người nào?”
Bộ Phàm trên mặt lộ ra vẻ luống cuống, nhưng vẫn nhanh chóng đem ngọn nguồn sự tình kể lại một lần.
Cách đây không lâu, Hứa Tư Lệnh phái ba người mạnh nhất căn cứ là Lăng Vũ, Uất Kim Hương cùng với Bộ Phàm, mang theo bốn người khác trong Thập đại Chiến Sĩ đến Bắc Cực điều tra động tĩnh, thế nhưng trong khi bọn họ đang vượt qua biển Bắc Băng Dương, thì bảy người bọn họ đã bị hải quái tập kích, trải qua một hồi khổ chiến khốc liệt, tổn thất hai vị Chiến Sĩ, Lăng Vũ mới dẫn theo bốn người còn lại chạy đến được tảng băng mà lúc này Lâm Siêu cùng với Bộ Phàm đang đứng.
Sau khi bốn người Lăng Vũ đặt chân lên tảng băng không lâu, đột nhiên gặp phải bốn người nước ngoài, ngay khi Bộ Phàm vừa chuẩn bị tiến lên chào hỏi, thì có một người tóc vàng trong bốn người nước ngoài kia nói một câu, lập tức có một thanh niên cao to bước ra khỏi hàng ngũ, nói với mấy người Lăng Vũ một câu.
Mấy người Lăng Vũ có máy phiên dịch, câu nói của hắn có nghĩa là “Đưa các ngươi ra đi”, sau khi mấy người Lăng Vũ nghe hắn nói xong, liền biết bốn người ngoại quốc này không phải là dạng người lương thiện. Nhưng mấy người Lăng Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy thanh niên cao to kia giơ tay lên tạo ra một cơn bão tuyết hướng thẳng về phía bọn họ.
Lăng Vũ là người đầu tiên đứng ra ngăn cản, năng lực của hắn là Hàn Băng, hắn cũng nhanh chóng tạo ra một cơn bão tuyết, đánh nhau bất phân thắng bại cùng với thanh niên cao to kia.
Ngay trong lúc bốn người Bộ Phàm còn đang kinh ngạc, bỗng nhiên tầm mắt bị mờ đi, tiếp đó từ trên ngực truyền ra cảm giác đau đớn, bốn người liền cúi đầu nhìn xuống, thì lồng ngực mỗi người đều bị xuyên thủng ra một cái lổ thủng, ngay cả Lăng Vũ đang đứng ở phía trước cũng thế.
Trong năm người thì Bộ Phàm cùng với Uất Kim Hương có năng lực hộ thể, vì vậy hai người chỉ bị thương nhẹ, đặc biệt là Uất Kim Hương, nàng có giáp thực vật bảo vệ, chỉ bị trầy da, thế nhưng những người còn lại thì không được như vậy, lồng ngực của bọn họ bị xuyên thủng, ngã vào trên mặt tuyết chết đi.
Lăng Vũ cũng không ngoại lệ, ngã ngửa ra phía sau, trái tim bị xuyên thủng, chỉ còn lại hơi tàn.
Bộ Phàm phẫn nộ định lao tới chữa trị cho Lăng Vũ, thì liền bị thanh niên cao to kia phất tay một cái, bão tuyết nhanh chóng đóng băng toàn thân của nàng. Trong khoảnh khắc bị đóng băng, nàng liền nhìn thấy một nữ tử trong bốn người bọn họ nhấc thân thể của Uất Kim Hương lên, sau đó còn khẽ nói một câu gì đó, nhưng do âm thanh bão tuyết bên cạnh quá lớn, nàng không có cách nào nghe rõ được, sau đó toàn thân liền bị đông cứng lại.
Bộ Phàm vừa muốn triển khai năng lực (thôn phệ) của mình, muốn phá lớp băng đóng ở trên người của mình ra, thế nhưng chưa kịp làm gì thì nàng đã bị hôn mê, cho đến khi được Lâm Siêu cứu thì mới tỉnh lại.
Trang 243# 1